Đăng nhập | Đăng ký

Tiết kiệm công tìm nghìn nghìn đầu sách
Tìm kiếm bạn sẽ có kết quả nhanh nhất và tối ưu nhất (Hỗ trợ gõ tiếng việt tự động)
   

Tiêu đề Tác giả Nội dung NXB Loại Tất cả
  
Hỗ trợ khách hàng

Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
  
Support Online
Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
  Đặt hàng theo yêu cầu
- Tại chức năng này, quý khách có thể gửi thông tin đặt những cuốn sách hay sản phẩm thuộc lĩnh vực kinh doanh của xbook, nhưng do chưa cập nhật lên hệ thống. Hoặc do quý khách chưa tìm được sản phẩm ưng ý, nhưng biết trên thị trường có sách hoặc sản phầm đó.
- XBOOK sẽ tiến hành kiểm tra thông tin yêu cầu của quý khách để đáp ứng nhanh nhất.

    Thư giãn -> Giới thiệu sách
NHẬT THỰC (Phát hành ngày 18/4/09)
Cập nhật: 11h - 14/4/2009

Bella,
Em không hiểu tại sao chị lại nhờ chú Charlie đưa mấy bức thư tay cho bố em, hệt như chúng ta đang là học trò lớp hai vậy – nếu em muốn nói chuyện với chị, em sẽ trả lời
Chị cứ quyết định đi, chị nhé. Chị không thể sống nước đôi như vậy được, chị không thể cứ
 Chuyện về “những kẻ tử thù” xem ra làm khó cho chị
 Chị, em vẫn biết mình là kẻ quê kệch, nhưng em không thể sống khác
Chúng ta không thể là bạn chừng nào mà chị vẫn còn ở bên cái bọn
Nếu em cứ mãi nghĩ về chị thì mọi thứ sẽ càng tệ hơn, vậy nên chị đừng viết nữa
Vânggg, em cũng rất nhớ chị. Nhớ nhiều lắm. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.
Jacob

Tôi khẽ lướt tay lên mặt giấy, cảm nhận rõ mồn một những nét hằn, nơi người bạn nhỏ ấn mạnh cây bút muốn thủng cả giấy. Trước những dấu hiệu rành rành ấy, tôi có thể dễ dàng mường tượng ra được cảnh viết thư hồi âm của Jacob -  cậu ta quệch quạc ngoáy bút viết những lời lẽ tràn đầy nỗi tức giận, rồi sau đó gạch lấy gạch để những dòng chữ không vừa ý, mà cũng có khi cây bút nhỏ bé ấy đã bị bẻ gãy vụn trong bàn tay to lớn của cậu ta rồi cũng nên; đó là lí do vì sao lại có những đốm mực, tôi cho là như vậy. Tôi cũng có thể hình dung được nỗi thất vọng đã kéo xệch đôi lông mày của cậu ấy vào với nhau, và vò nhăn vầng trán của cậu lại như thế nào. Nếu mà tôi có mặt ở đó, hẳn tôi đã phải phì cười rồi. Đừng để mình bị xuất huyết não đấy, Jacob - Chắc chắn tôi sẽ nói với cậu bạn nhỏ như thế - Muốn nói gì thì cứ nói huỵch tẹc ra cho rồi.
Ấy vậy mà vào đúng lúc này đây, khi nhẩm đọc lại những gì bản thân đã lưu vào bộ nhớ, tôi chẳng thể nào cười nổi. Câu trả lời của cậu cho bức thư thống thiết của tôi - được ngài cảnh sát trưởng chuyển qua tay ông Billy, để ông Billy đưa lại cho cậu, lòng vòng chẳng khác gì cách cư xử của học trò lớp hai, đúng như cậu bạn nhìn nhận - chẳng hề khiến tôi ngạc nhiên. Thậm chí tôi còn biết trước  được cả nội dung bức thư trước khi mở nó ra đọc nữa.
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là mỗi hàng chữ bị gạch đi ấy đã làm cho tôi đau đớn thấu tận tâm can - cơ hồ như những lời lẽ ấy là những lưỡi dao khứa vào da thịt tôi. Và đau lòng hơn nữa là đằng sau khởi nguồn uất hận đó của cậu chính là nỗi buồn tê tái; nỗi đau của Jacob đã khoét sâu vào tận hồn tôi, sâu hơn cả nỗi đau của chính bản thân tôi nữa.
Đang trong lúc suy tư, nghĩ ngợi, tôi chợt nhận ra một mùi khói không lẫn vào đâu được đang tỏa ra từ căn bếp. Giả như đây là khói ở nhà khác, ắt hẳn vị hàng xóm bất cẩn đó cũng chẳng thể khiến cho tôi phải khiếp đảm đến thế này.
Nhét vội tờ giấy nhăn nhúm vào túi quần sau, tôi ba chân bốn cẳng phóng như bay xuống lầu.
“Bộp” - ôi trời ơi, món sốt dùng cho spaghetti của ngài cảnh sát trưởng trong lò vi ba đã bắt đầu biểu tình bằng phát nổ đầu tiên… Nhanh như cắt, tôi giật phắt lấy cửa lò, lôi hộp sốt ra ngoài.
- Bố đã làm gì sai à? - Ngài cảnh sát trưởng hỏi.
- Bố cần phải mở nắp ra trước mới đúng. Đồ kim loại thì không được để vào trong lò vi ba - Vừa nói, tôi vừa mở nắp hộp, trút một nửa chỗ sốt vào cái chén, sau đó đặt chén vào trong lò vi ba, không quên cất chỗ sốt còn lại vào tủ lạnh; xong xuôi, tôi đặt thời gian, và nhấn nút khởi động.
Ngài cảnh sát trưởng mím chặt môi lại mà quan sát tôi không rời mắt từ nãy đến giờ.
- Bố nấu mì như vầy có đúng không con?
Bố vừa dứt lời, tôi đưa mắt chiếu thẳng vào cái xoong đang đặt trên bếp lò - nơi khởi nguồn của thứ mùi đã đánh động mối hoảng loạn trong tôi.
- Bố cần phải đảo đều - Tôi trả lời một cách nhẹ nhàng rồi với tay lấy muỗng, cố gắng khuấy vắt mì đang sôi bám dính lấy đáy nồi lên.
Ngài cảnh sát trưởng thở dài.
- Tất cả chuyện này là sao vậy hả bố? - Tôi cất tiếng hỏi.
Ngài cảnh sát trưởng khoanh tay lại trước ngực, mắt chuyển hướng ra phía cửa sổ, đăm đăm ngó vào màn mưa.
- Bố chẳng hiểu con nói gì cả - Ngài cảnh sát trưởng làu bàu.
Tôi không tránh khỏi bối rối. Bố phải vào bếp ư? Như vậy là sao? Edward đâu có ở đây; thường thường, bố vẫn tỏ rõ “thái độ thù địch” của mình cho “bạn trai“ của tôi hiểu, bố làm đủ mọi cách, từ nói năng cho đến hành động… Tất cả đều chỉ nhằm bộc lộ mỗi một quan điểm duy nhất là “mi không được đón tiếp ở nhà ta” đối với anh. Tất nhiên , mọi nỗ lực của bố là hoàn toàn không cần thiết - bởi lẽ chẳng cần có những “màn biểu diễn” đó, Edward vẫn có thể biết được chính xác bố đang nghĩ gì.

Tôi vẫn không ngừng khuấy mì, trong lòng chợt dậy lên những đợt sóng xôn xao quen thuộc khi nghĩ đến cái từ bạn trai kia. Đó không phải là một từ chính xác, chẳng chính xác một chút nào. Tôi cần một từ mang hàm ý vĩnh cửu hơn… Nhưng những từ như vận mệnh hay số phận, trong những cuộc chuyện trò thông thường, nghe thấy cường điệu quá.
Trong ý nghĩ của Edward thì lại có một từ khác, và chính cái từ đó là nguồn gốc của những đợt sóng lòng tôi đang cảm nhận đây. Hai hàm răng của tôi nghiến lại khi nghĩ đến nó.
Vị hôn thê. Ôi trời ơi. Tôi rùng mình.
- Con đã quên rồi chăng? Bố phải nấu bữa tối từ khi nào vậy ạ? - Tôi bày tỏ nỗi thắc mắc của mình trong lúc vẫn không ngừng tay. Những sợi mì cứ thế mấp mô trong nước sôi theo từng động tác khuấy của tôi - Hay là cố gắng nấu cho được bữa tối. Con nói như vậy thì chắc là đúng hơn.
Ngài cảnh sát trưởng nhún vai, đáp trả :
- Chẳng thấy điều luật nào nói rằng bố không được phép nấu ăn trong nhà mình cả.
- Rồi bố sẽ biết - Tôi đáp lời bố rồi toét miệng ra cười, mắt liếc nhìn chiếc huy hiệu gắn trên chiếc áo da bố đang mặc.
- Ha ha. Hay đấy - Vừa nói, ngài cảnh sát trưởng vừa cởi ngay chiếc áo ra, cơ hồ như tia nhìn của tôi đã khiến “ngài” nhớ lại rằng “ngài” vẫn còn đang mặc chiếc áo công vụ. Rất nhanh nhẹn, ngài cảnh sát trưởng treo áo lên móc, chiếc móc chuyên giữ các vật dụng của riêng “ngài”. Cái thắt lưng giắt súng vẫn nằm yên lặng lẽ ở đấy - mấy tuấn vừa rồi, ngài cảnh sát trưởng tự cảm thấy rằng không cần phải mang nó đến sở làm. Thị trấn Forks, thuộc tiểu bang Washington, đã không còn những vụ mất tích động trời; cũng như những con sói khổng lồ, bí hiểm trong những cánh rừng bạt ngàn, tứ thời rả rích, mịt mùng những mưa là mưa, tự nhiên cũng biến đi đằng nào mất không một vết tích…
Tôi lẳng lặng đảo mì, đoán rằng ngài cảnh sát trưởng thể nào cũng sẽ đi loanh quanh và ta thán về những điều khiến “ngài” phiền muộn. Là đoán định vậy thôi chứ kì thực, ngài cảnh sát trưởng nhà tôi không phải thuộc týp đàn ông nhiều lời. Mỗi khi sắp xếp ngồi được vào bàn ăn tối với đứa con gái cưng quí của “ngài”, phải cố gắng lắm “ngài” mới có thể mở lời trò chuyện, và lúc ấy, vốn liếng từ ngữ của “ngài” mới được dịp bộc lộ ra… Chúng chẳng được là bao!
Như thường lệ, tôi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ - đây là điều mà cứ vào tầm này, vài phút, tôi lại thực hiện một lần. Không còn đầy ba mươi phút nữa…
Buổi chiều là khoảng thời gian “khổ ải” nhất của tôi trong ngày. Kể từ khi người bạn thân nhất của tôi (là người sói - Jacob Black) bán đứng tôi, bằng cách kể với ngài cảnh sát trưởng chuyện tôi lén lút tập đi xe máy - một sự phản  bội hòng khiến cho tôi bị “cấm cung”, để tôi không còn được ở bên “bạn trai” của tôi (là ma-ca-rồng - Edward Cullen) - Edward chỉ được phép gặp tôi vào buổi tối, từ bảy giờ đến chín giờ ba mươi phút, còn địa điểm thì lúc nào cũng luôn luôn là… ở ngay trong nhà tôi, và phải là đặt dưới sự kiểm soát gắt gao của ngài cảnh sát trưởng… với đôi mắt lúc nào cũng mang hình viên đạn.
Đây là sự trừng phạt thuộc vào loại “bên tám lạng, bên nửa cân” đối với tội lỗi mà tôi đã gây ra, ấy là dám bỏ nhà ra đi tới ba ngày liền không một lời giải thích, rồi cộng thêm cái vụ dám lao đầu ra khỏi vách đá nữa.
Lẽ tất nhiên là tôi vẫn thường xuyên gặp Edward ở trường, ngài cảnh sát trưởng chẳng thể nào nhúng tay vào ngăn chặn việc đó được. Và rồi hầu như tối nào anh cũng có mặt ở trong phòng riêng của tôi, lại cũng là lẽ tất nhiên, ngài cảnh sát trưởng không bao giờ biết được chuyện đó. Năng lực chạy, nhảy, trèo tường của anh qua cửa sổ tầng hai của phòng tôi cũng cừ khôi y hệt năng lực đọc suy nghĩ trong đầu ngài cảnh sát trưởng của anh vậy : êm ru, không một tiếng động.
Buổi chiều là khoảng thời gian duy nhất tôi phải xa Edward, đó cũng là khoảng thời gian tôi đứng ngồi không yên, và cũng là khoảng thời gian dài nhất, trôi chậm nhất trong ngày. Tuy nhiên, tôi vẫn cắn răng chịu đựng, không dám thở than lấy một lời - bởi lẽ - tôi biết chính tôi là nguyên nhân của hình phạt đó, và - bởi một lẽ khác - tôi không thể làm cho bố tôi phải bị tổn thương thêm một lần nữa, nếu như tôi dọn ra khỏi nhà, nhất là khi một cuộc chia ly vĩnh viễn với người thân, mà bố tôi không hề hay biết, đang bắt đầu lượn lờ xâm nhập vào thế giới của tôi.
Ngài cảnh sát trưởng làu bàu ngồi vào bàn, sẵn ngay đó có một tờ báo âm ẩm nước, “ngài” buồn tay giở ra xem; và chỉ vài giây sau, “ngài” bắt đầu lên tiếng chê bai.
- Con không hiểu tại sao bố lại xem tin tức. Nó chỉ khiến cho bố bực mình thêm mà thôi.
Ngài cảnh sát trưởng phớt lờ tôi, vẫn tiếp tục càu nhàu về nội dung của tờ báo đang nằm trong tay mình.
- Đây là lí do vì sao mọi người lại muốn sống ở thị trấn nhỏ đấy! Buồn cười thật.
- Mấy thành phố lớn lại có gì bất ổn hả bố?
- Seattle đang trên đường vươn tới “danh hiệu” cứ điểm giết chóc của đất nước mình đó. Trong hai tuần qua đã có tới năm vụ giết người mà chưa giải quyết được vụ nào. Con có hình dung nổi cuộc sống ở một thành phố như vậy không?
- Trong danh sách những vùng có tỷ lệ giết người cao thì Phoenix đứng cao hơn Seattle mà bố. Và con cũng đã sống ở nơi đó rồi - (Nhưng chưa bao giờ con suýt trở thành nạn nhân của vụ giết người nào cả… cho đến khi con chuyển đến cái thị trấn an toàn bé nhỏ của bố) Và hiện tại thì tên tôi đang hiện diện trong vài… danh sách những nhân vật sẽ bị sát hại… Chiếc thìa trong tay tôi bất chợt run rẩy, nước trong nồi bỗng nổi những làn sóng nhỏ.
- Hừ hừ, công lao của bố, chẳng ai có thể trả nổi - Ngài cảnh sát trưởng “kết luận”.
Cứ thế, tôi hì hụi nấu bữa ăn tối và chuẩn bị mọi thứ để dọn ra bàn; tôi dùng dao có răng cưa để cắt đôi phần mì cho ngài cảnh sát trưởng và cho mình, còn “ngài” thì quan sát mọi động tĩnh của tôi với thái độ ngượng ngùng và lúng túng. Cuối cùng “ngài” cũng nghĩ được một cách phụ tôi, đó là rưới sốt lên mì rồi trộn đều. Làm bộ ngây thơ, nhưng không đến nỗi thái quá, tôi “bắt chước” làm y như “ngài”. Sau đó, cả hai bố con im lặng ngồi ăn. Bố tôi tiếp tục để mắt lên tờ báo, còn tôi thì chộp ngay lấy bản sao quyển Đỉnh gió hú của mình. Tội nghiệp cho quyển sách, nó đã bị giở tới giở lui đến muốn hư cả bìa, rách cả trang; lúc sáng sớm, khi ngồi ăn ở bàn, tôi đã để nó ở đây, và bây giờ thì tôi muốn thả hồn mình về xứ sở sương mù Anh quốc hồi thế kỉ thứ mười chín… trong khi chờ đợi ngài cảnh sát trưởng mở lời.
Đúng lúc tôi đọc đến phần Heathcliff trở về thì “ngài” hắng giọng và ném xoạch tờ báo xuống sàn nhà.
- Được rồi - Bố tôi lên tiếng - Bố có lí do để làm việc này - Vừa nói bố vừa dùng nĩa khỏa khỏa lên phần mì đầy sốt - Bố muốn nói chuyện với con.
Bố vừa dứt lời, tôi đặt ngay quyển sách sang một bên; “phạch”, quyển sách dày đóng lại khá ồn ã.
- Bố cứ tự nhiên đặt thẳng vấn đề đi ạ.
Ngài cảnh sát trưởng gật đầu, đôi lông mày nhíu sát vào nhau.
- Ừ. Lần sau bố sẽ nhớ. Thật ra, bố nghĩ rằng nếu không cho con nấu nướng thì con sẽ mềm lòng.
Không kìm được, tôi phá ra cười khúc khích.
- Vâng, bố đã thành công rồi - tài nghệ nấu nướng của bố đã khiến cho con mềm ra như kẹo dẻo rồi đây. Bố ơi, bố đang có chuyện gì phải không?
- Ừm, chuyện về thằng Jacob.
Tôi cảm nhận rất rõ rằng mặt của mình đang đanh lại.
- Cậu ta làm sao vậy hả bố? - Tôi hỏi, đôi môi cứng đờ.
- Bình tĩnh nào, Bells. Bố biết rằng con vẫn còn buồn về chuyện thằng bé mách bố về con, nhưng mà nó làm thế là đúng. Nó phải có trách nhiệm.
- Tráchhh nhiệmmm - Tôi trố mắt, lặp lại lời bố một cách mỉa mai - Vâng. Thế thì cậu ta làm sao ạ?
Và câu hỏi thốt ra một cách tự nhiên ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, vậy là có chuyện rồi, lại là chuyện không nhỏ. Jacob làm sao kia? Tôi sẽ phải làm gì với cậu ta? Người bạn thân nhất của tôi giờ đã… ra sao nhỉ? Trở thành kẻ thù của tôi rồi sao? Bất giác tôi co rúm người lại.
Gương mặt của ngài cảnh sát trưởng tức thì trở nên cảnh giác :
- Đừng có giận bố, được không?
- Giận ư?
- Ừm, cũng là chuyện về Edward nữa.
Đôi mắt tôi tất nhiên là sa sầm xuống.
Giọng nói của ngài cảnh sát trưởng trở nên gằn hơn :
- Bố đã cho phép nó vào nhà ta, có phải vậy không?
- Vâng - Tôi xác nhận - Bố có cho phép anh ấy được vào nhà ta một lúc. Vâng, và thi thoảng bố cũng có cho con được ra ngoài một lúc nữa - Tôi tiếp tục nói… một cách ma mãnh; tất nhiên là tôi biết mình sẽ còn tiếp tục bị cấm cung dài dài cho đến hết năm học - Và con vẫn luôn tuân thủ đúng luật lệ thời gian mà.
- Ừm, thì bố đang nói đến chuyện đó… - Chưa nói hết câu, gương mặt của ngài cảnh sát trưởng bỗng bạnh ra với một nụ cười tít cả mắt; trong giây phút ấy, bố tôi trông trẻ lại những hai mươi tuổi.
Hình như trong nụ cười đó có ẩn hiện một tia sáng le lói thì phải, song, tôi vẫn chậm rãi, rành rọt đáp lời :
- Con thấy khó hiểu quá, bố à. Chúng ta đang nói về Jacob, hay Edward, hay là chuyện con bị cấm không được ra khỏi cửa?
Nụ cười tươi rói của người đang ngồi đối diện với tôi lại được dịp lóe sáng :
- Cả ba chuyện đó.
- Làm sao mà chúng liên quan đến nhau được ạ? - Tôi không thể không hỏi lại, bắt đầu chú ý hơn.
- Thôi được rồi - Ngài cảnh sát trưởng thở dài, giơ cả hai tay lên như thể đang đầu hàng - Bố nghĩ rằng con xứng đáng được tha sớm vì đã tỏ ra rất ngoan. Ở lứa tuổi thanh thiếu niên như con mà bền bỉ chịu đựng được như thế kể ra cũng đáng nể lắm.
Hả? Giọng nói cũng như đôi lông mày của tôi tức thời nhướng cao lên.
- Thật vậy sao bố? Con được tự do rồi ư?
Nhưng vì sao lại như thế được nhỉ? Tôi vẫn đinh ninh rằng mình sẽ còn phải ru rú ở trong nhà dài dài, trừ khi là khăn gói ra khỏi nhà; vả lại, Edward cũng đâu có thu lượm được gì những suy nghĩ của bố…
Và kia, ngài cảnh sát trưởng giơ một ngón tay lên :
- Tất nhiên là có điều kiện.
Bố vừa dứt lời, bao háo hức trong tôi đột ngột biến đi đằng nào mất tăm.
- Thật không thể nào tưởng tượng ra được - Tôi rên rỉ.
- Bella, đây là lời đề nghị hơn là một lời yêu cầu, như thế được chưa? Con được tự do làm những gì con muốn. Nhưng bố hi vọng rằng con dùng quyền tự do đó… một cách sáng suốt.
- Bố nói như vậy là sao ạ?
Ngai cảnh sát trưởng lại thở dài, nói :
- Bố biết lúc nào con cũng chỉ muốn dành thời gian cho Edward…
- Con cũng dành thời gian cho cả Alice nữa mà bố - Tôi xen ngay vào. Em gái của Edward thì không bị ràng buộc giờ giấc đến thăm tôi. Cô ấy đến và đi lúc nào cũng được. Cô bạn rất có tài thuyết phục ngài cảnh sát trưởng.
- Đúng vậy - Bố tôi thừa nhận - Nhưng ngoài lũ trẻ nhà Cullen ra, con cũng còn có những bạn bè khác, Bella. Con đã từng… như thế còn gì.
Im lặng. Bố con tôi nhìn nhau, dễ có đến cả một lúc lâu.
- Lần cuối cùng con còn nói chuyện với Angela Weber là khi nào? - Cuối cùng, bố lên tiếng hỏi tôi bằng một giọng hơi sẵng.
- Dạ, thứ sáu, trong giờ ăn trưa ạ - Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Trước khi Edward trở về, các bạn học của tôi đã chính thức phân thành hai nhóm. Tôi đặt biệt danh cho hai nhóm này là nhóm thiện và nhóm tà. Tôi cũng thường gọi là nhóm chúng tôi và nhóm bọn họ. Nhóm thiện gồm có Angela, người bạn trai đứng đắn của cô – Ben Cheney - và Mike Newton; ba người bạn này đã rộng lượng bỏ qua những hành vi kì quái của tôi khi Edward bỏ đi. Phe bọn họ thì có Lauren Mallory là nòng cốt, và hầu hết những người còn lại, trong đó có cả cô bạn đầu tiên tôi quen khi mới chân ướt chân ráo đến Forks; Jessica Stanley có vẻ như vẫn còn muốn tiếp tục hành trình chống lại Bella.
Edward trở lại, sự chia rẽ ấy lại càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
Sự trở về của Edward đã làm sứt mẻ tình bạn nơi Mike, nhưng cô bạn Angela thì vẫn kiên định trong tình cảm, và Ben thì tất nhiên là cùng phe với cô ấy. Dù cho hầu hết học sinh trong trường đều ác cảm với nhà Cullen, nhưng hôm nào, trong giờ ăn trưa, Angela cũng nhiệt thành chọn ngồi bên cạnh Alice. Sau vài tuần, có vẻ như Angela đã rất thích cái chỗ ngồi ấy. Quả thật khó lòng mà cưỡng lại được sức hút của những người nhà Cullen - một khi đã để cho các thành viên của nhà ấy có cơ hội tiếp cận với mình.
- Thế khi ra khỏi trường thì sao? - Ngài cảnh sát trưởng hỏi tới, cắt đứt cơn mơ màng của tôi.
- Tan trường, con có được gặp ai đâu bố. Con bị cấm cung mà, bố nhớ không? Với lại, Angela cũng có bạn trai nữa. Lúc nào bạn ấy cũng đi với Ben. Nếu mà con được tự do thật… - Tôi nói thêm, giọng nói lẩn quất những nghi ngờ - … tụi con sẽ trở thành hai cặp.
- Ờ. Nhưng mà… - Ngài cảnh sát trưởng ngập ngừng - Con với Jake đã từng thân nhau như hình với bóng, vậy mà bây giờ…
Tôi cắt ngang lời bố :
- Bố ơi, bố có thể đi thẳng vào vấn đề chính được không ạ? Chính xác thì điều kiện của bố là gì?
- Bố nghĩ rằng con không nên chỉ chơi với bạn trai rồi bỏ rơi tất cả bạn bè của mình, Bella ạ - Ngài cảnh sát trưởng trả lời bằng một giọng nghiêm khắc - Như thế thật không hay chút nào; bố nhận thấy nếu cuộc sống của con có chỗ cho những người bạn khác thì sẽ hoàn thiện hơn. Chuyện xảy ra vào tháng Chín năm ngoái…
Tôi bị rúng động toàn thân.
- Ừm - Ngài cảnh sát trưởng nói tiếp một cách dè chừng - Giả như khi ấy con có thêm những mối quan hệ khác, không cứ gì cái thằng Edward Cullen ấy, thì có lẽ sự thể đã không diễn ra như vậy.
- Nó cũng sẽ diễn ra y hệt như vậy thôi, bố ạ - Tôi lầm bầm đáp lời bố.
- Có thể là như thế, mà cũng có thể không.
- Vấn đề chính ấy… bố? - Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở ngài cảnh sát trưởng.
- Dùng tự do mới này để gặp gỡ các bạn khác. Phải sống hài hòa.
Tôi gật đầu một cách chậm rãi.
- Sống hài hòa là điều rất nên làm. Bố có chỉ định thời gian cụ thể nào cho con về việc gặp gỡ bạn bè không ạ?
Ngài cảnh sát trưởng nhăn nhó một lúc rồi lắc đầu, đáp :
- Bố không muốn chuyện này thành ra lằng nhằng rắc rối. Chỉ cần con đừng quên bạn quên bè là được…
Thật là khó xử đối với tôi vì phải đối diện với một tình huống dở khóc dở cười. Bạn bè của tôi… Vì sự an toàn của mọi người, sau ngày lễ tốt nghiệp, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại các bạn nữa.
Vậy thì cách tốt nhất tôi nên làm là gì? Trong lúc mà tôi còn có cơ hội, tôi sẽ dành nhiều thật nhiều thời gian cho các bạn, phải không? Hay chăng tôi nên lơi dần các mối quan hệ để tránh cuộc chia tay một cách đường đột? Bất chợt, tôi co rúm người lại trước ý nghĩ về sự lựa chọn thứ hai.
- … Đặc biệt là Jacob - Ngài cảnh sát trưởng nói thêm, trước khi tôi kịp nghĩ thêm những điều khác.
Thế thì lại càng tiến thoái lưỡng nan. Mãi đến một lúc lâu sau, tôi mới có thể cất nổi lời :
- Jacob, có lẽ… là khó.
- Nhà Black thân với nhà mình chẳng khác nào những người trong gia đình, Bella ạ - Bố tôi vặc lại, vừa tỏ ý nghiêm khắc lại vừa tỏ ý bảo ban - Vả lại, Jacob cũng đã từng là một người bạn rất - rất tốt của con.
- Con biết điều ấy, bố ạ.
- Con không thấy nhớ nó sao? - Bố hỏi tới, giọng nói đượm màu thất vọng.
Cổ họng tôi hốt nhiên có cảm giác như bị sưng phồng; phải sau những hai lần thanh lọc lại cuống họng, tôi mới dám lên tiếng trả lời :
- Con rất nhớ cậu ấy - Tôi thật thà thừa nhận, mắt vẫn không ngước lên - Con nhớ cậu ấy nhiều lắm.
- Thế thì sao lại là khó?
Đây không phải là điều có thể thẳng thắn bộc bạch được. Những người có thân phận bình thường - những người bình thường như bố và tôi - không thể hiểu được điều này, rằng trong lòng vũ trụ mà loài người đang sống đây vẫn âm thầm tồn tại một thế giới bí mật, một thế giới có đầy những truyền thuyết cùng các nhân vật huyền bí.
Tôi đã có cơ hội biết được về cái thế giới ấy - nên hiện thời đang bị vướng vào không ít các rắc rối, đó chính là cái giá mà tôi phải trả. Và tôi hoàn toàn không muốn bố cũng mắc mứu vào.

- Lòng Jacob… khác lắm, bố ạ - Tôi từ tốn giải thích - Con muốn nói rằng khác về tình bạn ấy. Với Jake, có vẻ như tình bạn là không bao giờ đủ - Tôi cố vòng vo những gì thuộc về sự thật và tất nhiên là không quan trọng, chẳng đáng kể gì so với cái sự thật rằng đội người sói của Jacob ghét cay ghét đắng gia đình ma-ca-rồng của Edward, nên vì thế mà ghét lây cả tôi, khi tôi có ý định trở thành một thành viên của nhà Cullen. Đây không phải là điều tôi có thể trình bày với Jacob qua thư tay, mà người bạn nhỏ cũng chẳng thèm nhận điện thoại của tôi nữa. Kế hoạch trò chuyện thẳng thắn với người sói của tôi rõ ràng là đã phản tác dụng, đem lại một dự cảm không tốt cho ma-ca-rồng.
- Edward không làm gì cản trở đến cuộc đua tranh lành mạnh này đấy chứ? - Giọng nói của ngài cảnh sát trưởng chuyển sang cung bậc mỉa mai.
Tôi đáp lại “ngài” bằng một cái nhìn hậm hực :
- Chẳng có cuộc đua tranh nào cả, bố à.
- Con tránh mặt Jake như thế là làm tổn thương đến nó đấy. Nó thà chấp nhận làm bạn con còn hơn chẳng là gì cả.
Ôi trời ơi, bây giờ thì chuyển hóa thành tôi là người đang tránh mặt cậu ta cơ đấy!
- Con dám cam đoan với bố rằng Jake không hề muốn chúng con chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè - Những lời nói tự nhiên thốt ra ào ạt khỏi đôi môi của tôi - Bố lấy nguồn tin đó ở đâu ra vậy ạ?
Lúc này, ngài cảnh sát trưởng lúng túng thấy rõ.
- Hôm nay, bố và ông Billy có điểm qua…
- Bố và ông Billy sao mà hay bàn ra tán vào giống các cụ bà quá - Tôi không kìm nén được lời phàn nàn, bực dọc xọc mạnh cái nĩa vào phần mì quánh sốt của mình.
- Ông Billy rất lo cho Jacob - Ngài cảnh sát trưởng giải thích - Hiện giờ nó đang khổ sở lắm… Nó như người bị mất hồn ấy.
Tôi nhăn mặt lại, nhưng vẫn chú ý lắng nghe cho bằng hết lời của bố :
- Vậy mà ngày trước, sau khi gặp Jake, con lúc nào cũng tươi vui - Ngài cảnh sát trưởng thở dài.
- Bây giờ con cũng đang tươi vui đây - Tôi tức tối làu bàu trong miệng.
Và hốt nhiên, chính cái điểm đối chọi giữa nội dung lời nói và âm điệu giọng nói kia của tôi đã bất ngờ xua tan được bầu không khí căng thẳng đang bao trùm trong gian nhà bếp. Ngài cảnh sát trưởng bỗng phá ra cười khanh khách, tôi cũng không kìm được, bật cười lên như nắc nẻ.
- Vâng, vâng - Tôi tán thành - Cần phải sống hài hòa.
- Nhưng phải có cả Jacob nữa cơ - Ngài cảnh sát trưởng vẫn một mực khăng khăng.
- Con sẽ cố gắng.
- Ngoan lắm. Cần phải hòa đồng, Bella ạ. Và, ồ, đúng rồi, con có thư - Bố thông báo, kết thúc vấn đề một cách tự nhiên - Ở chỗ cái bếp lò ấy.
Nghe rõ là mình có thư, nhưng tôi vẫn cứ ngồi lỳ ra đấy, đầu óc rối tinh rối mù với những suy tưởng xoay quanh cái tên Jacob. Có lẽ cái thư ấy chỉ là tài liệu, hay quảng cáo gì đó thôi. Hôm qua, tôi đã nhận được bưu kiện của mẹ rồi, nên hiện thời, tôi chẳng trông mong gì nữa cả.
Cuối cùng, ngài cảnh sát trưởng đẩy ghế ra khỏi bàn, nhổm người đứng dậy. “Ngài” bỏ đĩa vào bồn rửa chén, và trước khi vặn nước rửa đĩa, “ngài” sựng lại rồi đột ngột tung một cái phong bì dày cộp về phía cô con gái rượu. Phong thư trượt dài trên mặt bàn và đánh “kịch” vào khuỷu tay tôi.
- Ơ, à, con cảm ơn bố - Tôi lẩm bẩm, thầm ngạc nhiên trước thái độ sốt sắng của bố. Để xem nào, tôi liếc nhìn địa chỉ nơi gửi… Ôi trời ơi, là thư của Đại học Đông Nam Alaska - Nhanh thật đấy. Con cứ tưởng mình cũng đã lỡ kì hạn nộp đơn vào trường đại học này rồi chứ.
Ngài cảnh sát trưởng bật cười khúc khích.
Tôi lật cái phong bì lại, và nhìn bố chằm chằm :
- Có người mở rồi?
- Tại bố tò mò quá.
- Thường dân rất bất ngờ đấy, ngài cảnh sát trưởng ạ. Đây là tội liên bang chứ chẳng phải nhỏ đâu, thưa ngài.
- Thôi nào, con đọc đi.
Tôi rút lá thư ra, trong đó có một bản chương trình về các lớp học đã được gấp lại.
- Chúc mừng con gái - Ngài cảnh sát trưởng reo vui trước khi tôi kịp đọc một chữ nào - Cánh cửa trường đại học đầu tiên đã mở.
- Con cảm ơn bố.
- Bố con mình bàn đến chuyện học phí nhé. Bố đã dành dụm được một ít t…
- Không, không, không đâu bố. Con sẽ không đụng đến tiền phòng thân của bố đâu. Con cũng đã để dành tiền học đại học rồi - Lương hàng tháng của ngài cảnh sát trưởng đã chẳng được bao nhiêu rồi… thế nên “qui phúc lợi” của “ngài” ắt hẳn cũng bé tí teo thôi…
Ngài cảnh sát trưởng tức thì chau mày lại :
- Cũng có vài nơi lấy học phí cao đấy, Bella. Bố muốn giúp con. Con không cần phải chọn học ở Alaska chỉ vì học phí rẻ đâu.
Rẻ ư, không, không hề rẻ một chút xíu nào. Nhưng được cái là nó ở xa, và thành phố Juneau thì trung bình một năm có tới ba trăm hai mươi mốt ngày u ám, mây giăng đầy trời. Trước hết, đây là điều kiện tiên quyết của tôi, kế đến là của Edward.
- Con xoay xở được mà. Với lại, ở đó cũng có nhiều chương trình giúp đỡ tài chính. Vay dễ lắm, bố - Tôi hi vọng bố không nhìn ra được cái trò xạo xự này của mình. Sự thật thì chuyện cho vay hay giúp đỡ tài chính gì gì đó, tôi vẫn chưa tìm hiểu kỹ lắm.
- Vậy… - Ngài cảnh sát trưởng lại lên tiếng, nhưng rồi ngay tức khắc, “ngài” bặm môi lại, quay mặt đi.
- Vậy, sao hả bố?
- Không có gì. Chỉ là bố… - Bố tôi cau mày - Bố thắc mắc… không biết Edward có dự định gì trong năm tới?
- Ồ.
- Sao?
Cộc! Cộc! Cộc! Không gian chợt vang lên ba tiếng gõ cửa. Thật đúng lúc, âm thanh ấy vừa kịp cứu tôi thoát khỏi một bàn thua trông thấy. Ngài cảnh sát trưởng trố mắt ra nhìn, còn tôi thì vùng đứng bật dậy.
- Em đến đây! - Tôi nói to cùng lúc với tiếng lầm bầm của bố, hình như là “Mi đi đi cho ta nhờ” thì phải. Phớt lờ ngài cảnh sát trưởng, tôi ra mở cửa cho Edward.
Tôi nôn nóng một cách ngốc nghếch, giật mạnh cánh cửa như muốn phá - và, anh đang hiện hữu trước mặt tôi. Anh - điều kì diệu của lòng tôi.
Thời gian không hề khiến tôi vơi bớt nỗi say đắm trước vẻ quyến rũ trên gương mặt toàn bích của anh, tuy nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ xem mọi điều về anh là chuyện đương nhiên cả. Đôi mắt tôi lướt nhìn lên gương mặt trắng phau một cách lạ lùng, lần theo từng đường nét hoàn mỹ : đôi quai làm góc cạnh; đôi môi cân đối, mềm mại - đang nở một nụ cười lúc nào cũng làm hút hồn người khác; sống mũi thẳng; hai gò má xương xương cùng vầng trán cao, phẳng lỳ - lòa xòa trước trán mái tóc rối bù màu đồng thiếc đang sẫm lại vì mưa…
Và đôi mắt là nơi cuối cùng tôi gửi hồn mình vào, bởi lẽ tôi biết chắc chắn rằng khi nhìn vào đó, toàn bộ lí trí sẽ không còn hiện hữu trong đầu tôi nữa. Đôi mắt anh mở to, long lanh, ấm áp với gam màu vàng mật ong, dưới hai hàng mi dày đen nhánh. Cứ mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, tôi lại cảm nhận được rất rõ rằng trong con người mình đang có sự đổi khác hẳn đi : tựa hồ như toàn bộ các đốt xương trong cơ thể bỗng chốc trở nên xốp như bọt biển... cùng một cảm giác hồi hộp khó tả. Cũng phải thôi, vì tôi đã quên mất động tác hô hấp là như thế nào. Và lúc này đây, tình trạng ấy đang diễn ra ở nơi tôi.
Đây là gương mặt mà bất cứ một nam người mẫu nào trên thế giới cũng phải ao ước được sở hữu, và sẵn lòng đánh đổi tất cả để có được. Tất nhiên, cái giá duy nhất phải trả - và chỉ có một mà thôi - đó là linh hồn.
Không. Tôi không tin như vậy. Cho dẫu chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi cũng đã là tội lỗi rồi; và tôi cảm thấy vui - như tôi vẫn thường hay có cảm xúc này - khi nhận thức được rằng suy nghĩ của mình mãi mãi là một ẩn số đối với Edward.
Tôi nắm lấy tay anh, muốn nấc lên khi những ngón tay giá lạnh của anh đan vào tay mình. Sự đụng chạm của anh đã thổi vào hồn tôi một niềm thanh thản đến tận cùng - nó giống như tôi đang phải chịu đựng một cơn đau, thế rồi bất ngờ cơn đau ấy vụt tan biến đi vậy.
- Anh - Tôi cười ngượng nghịu trước tiếng chào cụt lủn của mình.
Anh đưa nắm tay của chúng tôi lên, quệt nhẹ mu bàn tay của anh vào má tôi.
- Buổi chiều của em thế nào?
- Buồn tẻ lắm.
- Buổi chiều của anh cũng vậy.
Chúng tôi vẫn đan tay nhau, Edward lại dịch chuyển nắm tay của chúng tôi về phía anh. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại khi chiếc mũi mơn nhẹ lên vùng da ở cổ tay tôi, và rồi vẫn ở tư thế trầm mặc ấy, anh khẽ mỉm cười. Có lần anh đã giải nghĩa như thế là thưởng thức hương thơm của một loại rượu vang chỉ có một không hai trên đời.
Tôi cũng ý thức được đó là mùi máu trong cơ thể mình - với anh, nó ngọt ngào hơn tất cả các mùi máu khác, giống như rượu vang hảo hạng mà đặt bên cạnh nước hay rượu nhạt mùi vậy - khiến anh phải khổ sở vì khát. Nhưng bây giờ thì dường như anh không còn phải tránh né nhiều như hồi đầu nữa. Tôi lờ mờ nhận ra được rằng đằng sau hành động tưởng chừng có vẻ rất dễ dàng ấy là một nỗ lực phi thường.
Và chính cái nghị lực ấy của anh không lúc nào khiến tôi thôi buồn. Nhưng giờ thì tôi đã có thể tự an ủi mình được rồi, rằng sớm muộn gì thì tôi sẽ không còn khiến anh phải khổ sở như thế nữa.
Thịch, thịch, thịch, thịch…” Tiếng chân của ngài cảnh sát trưởng vang vọng đến tai tôi, vẫn là thứ tiếng nện chân quen thuộc biểu hiện sự khó chịu của “ngài” đối với vị khách của chúng tôi. Mở bừng mắt, Edward hạ nắm tay của chúng tôi xuống, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng đan tay với tôi.

“- Cháu chào ông, thưa ông Charlie - Lúc nào Edward cũng giữ phép lịch sự theo đúng nghĩa, dù rằng ngài chẳng sát trưởng chẳng bao giờ thấy nên đối xử với anh ngược lại như vậy.
Ngài cảnh sát trưởng làu bàu rồi dừng chân ngay bên cạnh tôi, hai tay khoanh thật chặt trước ngực. “Ngài” vẫn tiếp tục làm tròn nghĩa vụ phụ huynh, ấy là phải “luôn để mắt đến con cái” tối đa như những ngày qua ngài vẫn thường xuyên thực hiện.
- Anh mang đến cho em mấy bộ đơn mới - Edward nói với tôi rồi giơ ra một xấp phong bì làm bằng sợi cây chuối. Không quên để lộ thêm cả một mớ tem đang quấn quanh ngón tay út của anh.
Tất nhiên là tôi không thể tránh khỏi phản ứng kêu than tự nhiên. Không biết có còn trường nào là anh chưa bắt tôi làm đơn không nữa? Và làm sao anh lại cứ tiếp tục cất công tìm kiếm mấy ngôi trường kéo dài hạn nộp đơn như thế nhỉ? Chẳng phải đã quá trễ rồi đấy ư.
Làm như đã đọc ra suy nghĩ trong đầu tôi, anh mỉm cười; hẳn những suy nghĩ này lộ rõ lắm trên nét mặt của tôi thì phải.
- Vẫn còn kịp hạn nộp đơn vào mấy trường. Với lại cũng có vài nơi sẵn sàng du di thêm về thời hạn nộp đơn.
Tôi hoàn toàn có thể hình dung được động cơ phía sau những cái gọi là “du di” ấy. Thể nào mà chẳng có đôla dính vào.
Edward bật cười trước vẻ mặt khờ khệch có le lói một chút hiểu biết của tôi.
- Mình làm nha em? - Anh đề nghị, rồi dạn dĩ dẫn tôi bước thẳng đến chiếc bàn ăn.
Ngài cảnh sát trưởng hậm hực bước theo sau, dù rằng “ngài” chẳng phàn nàn gì về “lịch làm việc” tối nay của con gái “ngài”. Chẳng là dạo này, hễ cứ thấy mặt tôi là “ngài” lại ra rả cái điệp khúc hối thúc chọn trường mau mau.
Tôi vội vã dọn bàn, trong lúc Edward sắp xếp xấp đơn có bề dày đáng sợ. Khi tôi cầm quyển Đỉnh gió hú đem sang kệ bếp, Edward nhướng một bên mày lên. Tôi biết anh đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng trước khi anh kịp buông lời, ngài cảnh sát trưởng đã mau mắn lên tiếng trước.
- Mấy cái đơn đó, Edward - Ngài cảnh sát trưởng nói, âm điệu nghe rầu rầu; bấy lâu nay, “ngài” vẫn hằng cố tránh nói chuyện trực tiếp với anh, giờ đã phải mở lời, tất nhiên là ngài càng lấy thế làm khó chịu lắm - Bella và tôi nãy giờ đang bàn tính chuyện năm sau. Cậu đã quyết định học trường nào chưa?
Edward ngước nhìn ngài cảnh sát trưởng, nụ cười lại xuất hiện trên môi anh, và giọng nói của anh lại tràn ngập sự thân thiện :
- Thưa ông, cháu đang xem xét lại ạ. Cháu vừa nhận được mấy cái thư chấp thuận, nên buộc phải cân nhắc.
- Trường nào chấp thuận thế? - Ngài cảnh sát trưởng hỏi tới.
- Dạ thưa ông, Đại học Syracuse… Đại học Harvard… Đại học Dartmouth… Hôm nay thì cháu nhận được thêm lời chấp thuận của Đại học Đông nam Alaska ạ - Nói đến đây, anh hơi xoay mặt sang phía tôi và nháy mắt. Còn tôi thì cố kềm chế để không phải bật cười.
- Harvard hả? Dartmouth nữa? - Ngài cảnh sát trưởng lầm bầm, không che giấu được nỗi vị nể của mình - E hèm, cũng có hơi… à, thế cũng được. Ờ, cái trường Đại học Đông nam Alaska gì đấy… cậu thực sự chẳng cần phải cân nhắc đến nó đâu khi mà cậu đã được chấp thuận ở Ivy League([1]). Ý tôi muốn nói là thể nào bố cậu cũng muốn cậu học ở…
- Thưa ông, bố cháu luôn ủng hộ quyết định của cháu ạ - Edward nhẹ nhàng đáp lời ngài cảnh sát trưởng.
- E hèm.
- Anh đoán đi, Edward? - Tôi lên tiếng, giọng nói không giấu được vẻ tươi vui cùng một chút chòng ghẹo.
- Có chuyện gì vậy, Bella?
Tôi chỉ tay vào chiếc phong bì dày cộp nằm trên kệ bếp.
- Em vừa mới nhận được lời chấp thuận của Đại học Alaska!
- Chúc mừng em! - Edward cười toe toét - Thật là trùng hợp.
Đôi mắt ngài cảnh sát trưởng lập tức sa sầm xuống, hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Edward.
- Được rồi - Ngài lên tiếng sau một phút để cho đôi mắt hoạt động - Bố đi xem mấy trận đấu đây, Bella. Chín giờ ba mươi phút.
… Lại là mệnh lệnh quen thuộc của ngài cảnh sát trưởng mỗi khi để chúng tôi ngồi lại với nhau.
- Ủa, bố? Hồi nãy bố có nói với con về tự do…?
Bố tôi thở dài :
- Ừưư. Biết rồi, mười giờ ba mươi. Buổi tối ở trường học cũng có qui định giờ giấc cụ thể mà.
- Bella không còn bị phạt nữa ư, thưa ông? - Edward hỏi lại. Dù rằng tôi biết tỏng anh thật sự chẳng ngạc nhiên đâu, song vẫn không thể tìm ra được một mảy may dấu hiệu nào cho thấy là anh không bị bất ngờ khi biết chuyện ấy.
- Có điều kiện - Ngài cảnh sát trưởng lầm bầm chỉnh lại - Chuyện ấy thì liên quan gì đến cậu?
Tôi nhăn nhó nhìn bố, nhưng bố không nhìn tôi.
- Dạ, chỉ là vì cháu rất vui khi biết điều này thôi ạ - Edward nhẹ nhàng giải thích - Alice cũng đang mong có bạn đi mua sắm cùng, và cháu cũng nghĩ  là Bella đang rất muốn được trông thấy lại những ánh đèn đô thị - Nói đến đây, anh mỉm cười, nhìn tôi.
Nhưng ngài cảnh sát trưởng thì gầm gừ qua kẽ răng :
- Còn lâu! - Gương mặt “ngài” trong thời khắc đó bỗng chuyển hẳn sang màu tím.
- Bố! Bố làm sao vậy?
Cố gắng lắm, ngài cảnh sát trưởng mới mở được quai hàm ra :
- Bố không muốn con tới Seattle.
- Sao cơ?
- Bố đã nói với con về thông tin trên báo rồi mà… Bây giờ ở Seattle, tình trạng giết người xảy ra nhiều ghê lắm, bố muốn con tránh xa cái thành phố đó ra, có được không?
Mắt tôi càng lúc càng mở to theo từng lời nói của ngài cảnh sát trưởng.
- Bố à, con chỉ đi có một lúc thôi chứ đâu có lê la cả ngày ở Seattle đ…
- Không, ông nghĩ rất đúng, thưa ông Charlie - Edward vội lên tiếng, ngắt lời tôi - Quả tình cháu cũng không hề nghĩ đến Seattle. Thành phố mà cháu nghĩ đến là Portland kia ạ. Vả lại, cháu sẽ không để cho Bella đến Seattle đâu. Tất nhiên là không đâu ạ.
Ngỡ ngàng, tôi dán mắt vào anh, nhưng anh đã nhặt tờ báo của ngài cảnh sát trưởng lên và chú mục vào trang nhất của tờ báo.
Có lẽ anh muốn làm dịu cái lò lửa đang ngùn ngụt cháy ở trong lòng của bố tôi thôi, chứ cái ý nghĩ tôi sẽ bị một kẻ tâm thần nào đó rình rập rồi tính mạng gặp nguy hiểm, ngay trong lúc đang ở bên cạnh Alice hay Edward, mới thật khôi hài làm sao.
Và ngài cảnh sát trưởng đã hạ hỏa ngay thật. “Ngài” ngó sững vào Edward thêm đúng một tích tắc nữa rồi nhún vai :
- Thế thì được - Rồi “ngài” lừng lững bỏ ra ngoài phòng khách, lúc này, bước chân đã có phần hối hả hơn… có lẽ là “ngài” không muốn bỏ lỡ pha giao bóng đầu tiên.
Tôi đợi cho đến khi chiếc tivi đã được bật lên để ngài cảnh sát trưởng không thể nghe thấy lời nói của mình, mới bắt đầu cất tiếng hỏi :
- Sao mà…
- Xem nào - Edwar đáp lời, trong khi mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy. Cuối cùng, anh cũng đẩy tờ đơn sang cho tôi, nhưng đôi mắt vẫn không vơi bớt sự tập trung - Anh nghĩ em có thể viết lại mấy bài luận ra đây. Toàn những câu hỏi giống nhau không thôi.
Hẳn là ngài cảnh sát trưởng vẫn còn đang giỏng đôi tai lên hết cỡ đây. Thở dài, tôi bắt đầu điền các thông tin cũ mèm ra giấy : tên tuổi, địa chỉ, các mối quan hệ… Vài phút sau, tôi ngước mắt lên, Edward đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi lại cúi mặt xuống bàn, và đó là lần đâu tiên tôi chú ý thấy tên trường.
Thở phì phì, tôi gạt tờ giấy sang một bên.
- Bella?
- Anh nghiêm túc đi, anh Edward. Trường Dartmouth kia à?
Một cách dịu dàng, anh cầm tờ giấy lên, đặt xuống trở lại trước mặt tôi.
- Anh nghĩ rằng em thích bang New Hampshire - Anh nhẹ nhàng giải thích - Ở đó có đầy đủ các khóa học buổi tối cho anh, những cánh rừng rất hợp với những người đam mê đi du khảo. Giới hữu sinh thì vô cùng phong phú - Nói đến đây, anh toét miệng nở một nụ cười ranh mãnh, vì biết chắc rằng tôi không thể nào kháng cự lại được.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Anh sẽ để em hoàn trả lại cho anh, nếu điều đó khiến em vui - Anh ra lời hứa hẹn - Nếu em cần, anh sẽ tính lãi luôn.
- Anh làm như em có thể vào được Dartmouth mà chẳng cần phải đút lót một khoản tiền kếch xù ấy. À, hay đó là khoản anh cho em nợ? Hay nhà Cullen sắp sửa mở rộng thêm thư viện cho trường? Ôi trời ơi. Sao chúng mình cứ phải bàn đến chuyện này vậy hả anh?
- Em có thể chỉ điền vào mấy tờ giấy thôi, được không, Bella? Đâu có mất mát hay phải chịu đau đớn gì đâu.
Miệng tôi tức thì trễ xuống.
- Anh thì biết gì? Em không tin mình có thể làm được.
Nói xong, tôi đưa tay lấy mấy tờ giấy, tính vò viên chúng lại thật chặt rồi ném vào thùng rác, nhưng không còn thấy giấy tờ nào đâu nữa. Tôi chằm chằm nhìn mặt bàn trống không lấy một lúc, rồi sau đó mới ngước nhìn Edward. Anh không hề có lấy một cử động nào, nhưng rất có khả năng xấp đơn từ kia đang nằm gọn ở trong túi áo khoác của anh lắm.
- Anh đang làm gì thế? - Tôi hỏi gặng.
- Anh ký tên của em đẹp hơn là em ký. Mấy bài luận kia thì em đã làm rồi.
- Anh đang nhiệt tình thái quá đấy, anh có biết không - Tôi thì thào, trong cái hi vọng mong manh rằng ngài cảnh sát trưởng đang hoàn toàn để tai để mắt vào trận đấu - Em thật sự không cần phải xin xỏ vào trường nào nữa cả. Trường Alaska đã chấp nhận em rồi. Em cũng có thể tự trang trải được học phí cho học kì đầu tiên. Đây là lí do chính đáng nhất. Không cần phải ném tiền qua cửa sổ như thế, bất kể là tiền của ai.
Và gương mặt của kẻ đối diện bất thần quặn lại như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn.
- Bella, em…
- Anh đừng có Bella này, Bella nọ để mà năn nỉ em. Em thừa nhận rằng em cần phải làm theo nguyện vọng của bố, nhưng cả anh, cả em đều biết rằng mùa thu tới, em sẽ không nhập học. Em không nên ở gần bất kì một người nào.
Kiến thức của tôi về cuộc sống của ma-ca-rồng trong những năm đầu tiên “lột xác” không có được là bao. Nhưng Edward thì không bao giờ đi sâu vào chi tiết - đây không phải là đề tài ưa thích của anh - song, tôi vẫn biết nó chẳng dễ chịu gì. Hình như kiềm chế là một kỹ năng cần phải luyện tập lắm mới thành. Vậy nên bất cứ thứ gì mà khác với chương trình học của trường hàm thụ là điều tôi không muốn bàn đến.
- Nhưng thời gian lúc nào thì vẫn chưa được quyết định mà em - Edward vẫn dịu dàng nhắc tôi - Em vẫn có thể học được một, hai học kì kia mà. Còn nhiều niềm vui khác của con người lắm mà em vẫn chưa trải qua.
- Sau này rồi em sẽ biết tất cả thôi.
- Đó không phải là những điều mà sau này em sẽ biết đâu. Em không có cơ hội thứ hai trở lại làm người, Bella ạ.
Tôi thở dài.
- Lúc nào mà anh chẳng tính toán thời gian hợp lí, Edward. Cứ loanh quanh mãi như thế này thì nguy hiểm quá.
- Chưa có nguy hiểm gì mà - Edward vặc lại.
Tôi hậm hực nhìn anh. Chưa có nguy hiểm gì ư? Thì đúng rồi. Tôi chỉ bị có mỗi một ma-ca-rồng cố chấp đang rình rập mình thôi, bởi lẽ, cô ta muốn trút bỏ tất cả mọi uất hận về cái chết của bạn tình xuống đầu tôi, bằng những đòn tra tấn chậm rãi và mang tính chất giày vò cho hả. Nhưng ai mà thèm lo lắng tới Victoria đâu. À, đúng rồi, còn nhà Volturi nữa chứ - cái gia đình ma-ca-rồng đầy quyền lực cùng với nhóm chiến binh quyền năng của họ - những kẻ luôn luôn muốn trái tim của tôi phải ngừng đập bằng cách này hay bằng cách khác, vì loài người không được phép biết đến sự tồn tại của họ. Đúng rồi. Chẳng có lí do gì để mà kinh hồn bạt vía cả!?!
Alice vẫn thường xuyên sử dụng năng lực đặc biệt của mình, và Edward luôn luôn tin tưởng vào khả năng nhìn thấy trước tương lai  đúng một cách kì lạ  của cô em gái, để mà tính xa tính gần. Thật là mất trí khi cứ ứng xử liều lĩnh theo cái kiểu như vậy.

Nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì tôi cũng đã thắng trong lần biểu quyết ở nhà anh rồi. Ngày tôi thay đổi kiếp sống, sau ngày tôi tốt nghiệp trung học, không còn bao xa - chỉ độ vài tuần tính trên đầu ngón tay nữa mà thôi.
Bất giác, tôi chợt nghe bụng mình nôn nao một cách khó chịu khi nhận ra rằng chẳng còn mấy thời gian nữa. Lẽ dĩ nhiên cuộc biển đổi này là hoàn toàn cần thiết - bởi đó là điều tôi hằng mong muốn hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian này gộp lại - vả lại, tôi đã ý thức được một cách sâu sắc rằng cuộc sống của gia đình tôi sẽ chẳng vì thế mà có thay đổi gì : tối nào cũng như tối nào, bố tôi, Charlie cũng vẫn sẽ ngồi ngoài đằng trước theo dõi các trận đấu yêu thích của mình. Renée, mẹ tôi - hiện đang sinh sống ở bang Florida xa xôi ngập tràn ánh nắng - lúc nào cũng chỉ mong tôi hưởng trọn mùa hè trên bãi biển với mẹ cùng vị hôn phu mới của bà. Và Jacob, người không như bố mẹ của tôi, sẽ biết chính xác được điều đang diễn ra khi tôi quyết định đến học ở một ngôi trường xa xôi, hẻo lánh. Thậm chí ngay cả khi bố mẹ tôi sẽ chẳng có lấy một mảy may nghi ngờ về nỗi trong suốt một thời gian dài, tôi trì hoãn việc đến thăm hai người với lí do chi phí đi lại đắt đỏ, chương trình học quá nặng  không dám chểnh mảng, hay bị đau ốm; Jacob vẫn sẽ biết được sự thật.
Trong phút chốc, cái ý nghĩ về nỗi sợ hãi của Jacob kia bỗng lấn át tất cả mọi nỗi đau trong tôi.
- Bella - Edward thì thầm tên tôi, gương mặt anh thắt lại khi cảm nhận được nỗi khổ sở đang hiện hữu ở nơi tôi - Em không cần phải vội vã. Anh sẽ không để cho ai làm hại được em. Em hãy cứ sống hồn nhiên, vô ưu vô lo cho đến bao lâu mà em muốn.
- Em muốn nhanh - Tôi thì thào đáp lời anh, mỉm cười một cách yếu ớt, và cố gắng thêm vào một chút hài hước - Em rất nôn nóng muốn trở thành một nhân vật huyền bí.
Đôi quai hàm của Edward lập tức siết chặt lại; rồi một cách bực bội, anh nói qua kẽ răng :
- Em không ý thức được mình đang nói cái gì đâu.
Vừa dứt lời, Edward thẩy mạnh tờ báo ẩm ướt lên bàn, vào ngay chính giữa khoảng cách của hai chúng tôi. Ngón tay anh ấn mạnh lên dòng chữ đầu tiên của trang nhất :
SỐ NGƯỜI CHẾT MỖI LÚC MỘT TĂNG
CẢNH SÁT LO NGẠI TRƯỚC HOẠT ĐỘNG
CỦA CÁC BĂNG ĐẢNG TỘI PHẠM
 
- Chuyện đó thì liên quan gì đến cái này?
- Nhân vật huyền bí chẳng phải là trò đùa đâu, Bella.
Tôi nhìn chằm chặp vào đầu đề bài báo thêm lần nữa, rồi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt se sắt của anh.
- Ma… ma-ca-rồng đã gây nên chuyện này ư? - Tôi thều thào hỏi.
Anh mỉm cười một cách bi thương, giọng nói nhỏ lại và hoàn toàn lạnh băng :
- Em sẽ phải ngạc nhiên đấy, Bella, khi biết những kẻ như bọn anh thường xuyên là nguyên nhân đứng sau những vụ kinh hoàng được đăng nhan nhản trên các báo chí; khi em biết cần phải lần theo những gì. Thật quá dễ dàng để nhận ra. Thông tin ở đây cho thấy một ma-ca-rồng mới lột xác đang sống buông thả ở Seattle. Khát máu, cuồng bạo, mất kiểm soát. Tất cả những kẻ như anh là thế đấy.
Tôi để mắt mình rơi thõng xuống tờ báo, tránh ánh nhìn đau đáu của anh.
- Bọn anh đã theo dõi tình hình này vài tuần nay rồi. Tất cả các dấu hiệu đều chỉ rõ… những vụ mất tích quái lạ luôn luôn xảy ra vào buổi tối, các thi thể được tìm thấy đều ở trong tình trạng thảm khốc, và không hề có dấu vết để lại… Em nói đúng, một ma-ca-rồng mới toanh. Và không ai chịu trách nhiệm cho một kẻ mới chập chững bước vào cuộc đời mới - Edward hít vào một hơi thật sâu - Chậc, nhưng đây không phải là chuyện mà bọn anh có thể can dự  vào. Bọn anh thậm chí sẽ chẳng để mắt đến chuyện đó nếu như nó không xảy ra ở gần nơi mình sống. Như anh đã nói, điều này xảy ra thường xuyên. Sự tồn tại của quái vật chỉ đem lại điều ác mà thôi.
Tôi cố gắng không nhìn vào những cái tên in trên báo, nhưng không hiểu sao chúng lại nổi rõ mồn một, cơ hồ như được in đậm vậy. Năm người đã phải ra đi mãi mãi, gia đình của họ hiện rất đau buồn. Đọc những cái tên, tất nhiên là hoàn toàn khác với việc nghiền ngẫm một vụ án mạng trên bình diện lí thuyết thuần túy. Maureen Gardiner, Geoffrey Campbell, Grace Razi, Michelle O’Connell, Ronald Albrook. Những người cũng có bố, có mẹ, có con cái, bạn bè, thú cưng, công việc, hi vọng, dự định, kí ức và tương lai…
- Em sẽ không như vậy - Tôi thì thào, một nửa là nói với chính mình - Anh sẽ không để cho em như vậy. Chúng mình sẽ sống ở Nam Cực.
Edward phá ra cười thích thú, bao vẻ căng thẳng lập tức biến mất tăm.
- Đúng rồi, ở đó có chim cánh cụt. Chúng mới đáng yêu làm sao.
Tôi cũng phá ra cười, nhưng chỉ là một tràng cười hòa hoãn; và rồi, một cách hậm hực, tôi hất tờ báo ra khỏi mặt bàn để không còn phải nhìn thấy những cái tên đầy ám ảnh ấy.
“Thịch”, tờ báo rơi thẳng xuống tấm vải sơn lót sàn nhà.
Tất nhiên là Edward sẽ cân nhắc xem những động vật nào có thể săn được. Anh cùng gia đình “kiêng khem” của mình - tất cả đã hứa sẽ không đụng đến con người - vẫn thích vị máu của loài dã thú to lớn để thỏa mãn phần nào nhu cầu kiêng cữ của mình.
- Vậy thì Alaska nha anh, như hồi đầu hai chúng mình đã trù tính. Ở nơi nào xa thật xa, khỏi Juneau ấy… nơi có nhiều gấu xám.
- Tốt hơn rồi đấy - Anh gật đầu tán thành - Có cả gấu trắng nữa. Chúng dữ lắm nhé. Còn những con chó sói thì bự khỏi chê luôn.
Miệng tôi há hốc, hơi thở nối nhau vào ra ào ạt.
- Em làm sao vậy? - Edward thảng thốt. Và trước khi tôi kịp trở lại bình thường,  sự bối rối nơi anh chợt tan biến, cả thân người anh bỗng chốc căng cứng lại - Ồ. Xin em đừng nghĩ đến sói nữa, khi mà suy nghĩ đó làm cho em khó chịu - Giọng nói của Edward không còn được tự nhiên, mà mang đầy vẻ kiểu cách, đôi vai của anh vẫn còn lên gồng.
- Cậu ấy đã từng là người bạn thân nhất của em, anh Edward - Tôi thều thào, nghe lòng nhói đau khi phải dùng đến cái thì quá khứ - Lẽ dĩ nhiên là điều đó khiến em khó chịu.
- Xin em hãy tha thứ cho hành động khinh xuất nơi anh - Edward lên tiếng, vẫn rất kiểu cách - Anh không nên nói ra những lời đó.
- Anh đừng lo lắng nữa - Tôi nhìn trân trối xuống mặt bàn, nơi hai bàn tay của tôi đang đan vào nhau rất chặt.
Và không gian chung quanh hai chúng tôi mau chóng lắng đọng trong im lặng, dễ có đến cả một lúc lâu. Cuối cùng, Edward luồn ngón tay lạnh giá xuống dưới cằm của tôi, khẽ nâng lên. Gương mặt của anh lúc này thật dịu dàng.
- Anh xin lỗi. Thật lòng xin lỗi em.
- Em biết. Em biết sự thể sẽ không như vậy. Em lẽ ra không nên phản ứng như thế. Chỉ vì… ưm, trước khi anh đến, em có nghĩ đến Jacob - Tôi ngập ngừng. Kia, đôi mắt màu vàng nâu đang chú mục vào tôi dường như thẫm lại, giống y như mỗi khi tôi nhắc đến cái tên Jacob. Giọng nói của tôi tức thì chuyển sang bào chữa - Bố em nói rằng Jake đang rất đau khổ. Cậu ấy đang bị tổn thương, và… lỗi là do em.
- Em không có làm gì sai cả, Bella ạ.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Em cần phải cải thiện tình hình, anh Edward. Em nợ cậu ấy điều đó. Và dẫu sao thì đó cũng là một trong những điều kiện của bố em…
Gương mặt của Edward thay đổi theo từng lời nói thoát ra trên môi tôi; nó trở nên lặng lẽ, hệt như một pho tượng.
- Bella, em cũng biết rằng cái việc em quanh quẩn bên người sói đơn phương như thế là không thể được; rằng nếu bất cứ ai trong bọn anh mà đặt chân lên lãnh địa của họ là giao ước sẽ không còn hiệu lực nữa. Em có muốn giữa bọn anh và họ xảy ra xung đột không?
- Tất nhiên là không rồi!
- Vậy thì chúng mình không cần phải bàn đến vấn đề này nữa - Anh buông tay, đảo mắt sang hướng khác, cố gắng tìm đề tài khác để khỏa lấp. Và bất chợt mắt anh dừng lại ở một vật nào đó phía sau lưng tôi, anh khẽ mỉm cười, dù rằng đôi mắt vẫn đăm đăm đầy cảnh giác.
- Anh rất mừng vì bố em đã quyết định cho em ra ngoài… Em đang buồn chán, cần phải làm một vòng vào hiệu sách thôi. Anh không thể tin nổi là em đang đọc lại Đỉnh gió hú đấy. Em vẫn chưa thuộc nó ư?
- Không phải tất cả mọi người đều có một trí nhớ tuyệt hảo - Tôi đáp sẵng.
- Trí nhớ tuyệt hảo hay không gì chứ, anh không hiểu tại sao em lại thích tác phẩm này. Những nhân vật ở trong ấy chẳng giống ai, lúc nào cũng chỉ chăm chăm hủy hoại cuộc đời của nhau. Anh không hiểu làm thế nào mà cuối cùng, Heathcliff và Cathy lại được xếp cùng loại với những đôi tình nhân khác như Romeo và Juliet hay Elizabeth Benner và Darcy([1]). Đó không phải là một câu chuyện tình, mà là chuyện thù hận.
- Anh hay thành kiến với các tác phẩm kinh điển quá đấy - Tôi trả lời một cách cáu kỉnh.
- Có lẽ là vì anh không quá ngưỡng mộ những gì thuộc về cổ xưa - Edward mỉm cười, rõ ràng là hài lòng khi đã làm xao lãng được tâm trí của tôi - Nhưng mà, tại sao em cứ đọc đi đọc lại tác phẩm này thế? - Giờ thì đôi mắt của anh lại hừng hực ngọn lửa nhiệt thành của sự quan tâm, anh đang tiếp tục cố gắng tháo gỡ bằng hết mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu tôi. Anh với tay qua bàn, áp lòng bàn tay lên má tôi - Nó có gì mà lại lôi cuốn được em thế?
Và lòng hiếu kì thật tâm nơi anh đã đánh bại được tôi.
- Em không biết nữa - Toi trả lời, cố gắng sắp xếp lại đầu óc, khi mà ánh nhìn của anh đang vô tình làm rối tung mọi ý nghĩ nơi tôi - Em nghĩ nó tựa như một điều gì đó vĩnh hằng. Làm sao mà không một thứ gì có thể chia cắt được họ… tính ích kỉ của cô gái, thói tàn bạo của chàng trai… không, thậm chí cả cái chết cũng vậy…
Gương mặt anh tỏ ra đăm chiêu, cơ hồ như đang suy xét từng lời lẽ của tôi. Cuối cùng thì anh mỉm cười, một nụ cười trêu chọc :
- Anh vẫn cho rằng giá như một trong trong hai người họ còn giữ lại một phẩm chất tốt đẹp thì câu chuyện sẽ đỡ u ám hơn.
- Đó chỉ là một nhận định - Tôi nhẹ nhàng phản đối lại lời anh - Tình yêu của họ chính là phẩm chất tốt đẹp duy nhất mà họ có.
- Anh hi vọng em sẽ giữ lại cho mình những phẩm chất tốt đẹp hơn thế … để mà yêu thương một kẻ… vô phương cứu rỗi.
- Đã quá trễ để em phải lo lắng xem mình yêu thương ai rồi - Tôi nhẹ nhàng chỉ ra - Cũng chẳng cần anh phải nhắc nhở đâu, em hoàn toàn có thể xoay xở tốt được mà.
Edward vừa cười khúc khích vừa nói :
- Anh rất vui vì em nghĩ như vậy.
- Ừm, em cũng hi vọng rằng anh đủ sáng suốt để rời xa “ai đó” quá ích kỉ. Catherine mới thật sự là nguồn gốc của mọi rắc rối, không phải Heathcliff đâu.
- Anh sẽ luôn cảnh giác đề phòng - Anh buông lời một cách chắc nịch.
Tôi không nén được một tiếng thở dài. Anh rất có tài trong việc làm cho người khác xao lãng.
Tôi đặt tay mình lên tay Edward, cố giữ cho bàn tay của anh ở nguyên tư thế đang áp vào má mình.
- Em cần gặp Jacob.
Đôi mắt của anh khép lại ngay tắp lự.
- Không.
- Kì thực, không nguy hiểm một chút nào đâu - Tôi chống chế, và bắt đầu giở giọng nài nỉ - Em vẫn thường ở cả ngày dưới La Push cùng họ, vậy mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng tôi đã phạm phải sai lầm; giọng nói của tôi về cuối chợt ấp a ấp úng, bởi lẽ tôi nhận ra rằng những gì mình đang thao thao bất tuyệt kia thực chất chỉ là nói dối. Quả thật không phải là không có gì xảy ra. Một thoáng kí ức bất chợt vụt hiện  lên trong tôi - con sói xám khom mình chực xồ tới, nhe hàm nanh sắc lẻm như dao găm về phía tôi - lòng bàn tay tôi chợt túa mồ hôi, dư âm của nỗi sợ hãi vẫn còn mạnh mẽ quá
Edward lắng nghe nhịp đập hối hả nơi lồng ngực của kẻ đối diện, khẽ gật đầu cơ hồ như tôi đã thừa nhận rằng mình nói dối.

- Người sói khó tự chủ lắm. Thi thoảng, những người ở gần họ có thể chỉ bị thương. Nhưng thi thoảng, cũng có người bị giết chết nữa.
Tôi muốn lên tiếng phản bác lại, nhưng rồi một hình ảnh khác lại hiện về khuấy đảo lòng tôi, ngăn cản không cho tôi mở miệng. Tôi lờ mờ nhận ra gương mặt đã từng rất đẹp của Emily, giờ thì gương mặt đó đã in dấu vĩnh viễn ba vết sẹo đỏ bầm kéo dài từ đuôi mắt phải xuống đến quai hàm, cùng một bên khóe miệng bị rách, suốt đời, nó tạo cho cô một nụ cười khinh khi đáng sợ.
Chờ đợi tôi lấy lại giọng nói của mình, anh tỏ ra hoan hỉ, không hề có ý che giấu vẻ đắc thắng.
- Anh không biết họ đâu - Cuối cùng, tôi cũng trả lời, nhưng giọng nói chẳng hơn gì là một lời thều thào cả.
- Anh biết họ nhiều hơn em nghĩ đấy, Bella. Lần cuối cùng họ biến thành sói, anh cũng đã có mặt ở đấy.
- Lần cuối cùng ư?
- Vào khoảng bảy mươi năm về trước, bọn anh đã từng chạm trán với những con sói… Khi ấy, bọn anh chỉ vừa mới ổn định cuộc sống ở gần Hoquiam thôi. Alice và Jasper thì vẫn còn ở tận đâu đâu, chưa trở thành thành viên của gia đình. Bọn anh đông hơn họ, nhưng giả như không có Carlisle, thì không có cách gì ngăn được một cuộc chiến tranh thực sự. Chính bố anh đã thuyết phục ông Ephraim Black tin rằng bọn anh và họ có thể cùng tồn tại bên nhau, và thế là bản giao ước kia ra đời.
Cái tên của ông cố Jacob bất giác khiến tôi giật mình.
- Bọn anh cứ nghĩ rằng cái ranh giới ấy đã theo ông Ephraim xuống mồ rồi - Edward lầm bầm, nghe như đang tự nhủ với chính mình - Rằng cái đặc điểm di truyền cho phép họ biến đổi kia đã mất từ lâu rồi chứ… - Edward ngừng lời,  nhìn tôi với vẻ cáo buộc - Có vẻ như càng ngày, vận rủi của em càng phát huy rõ năng lực. Em có hiểu không, chính cái lòng tham vô độ của em đã làm sống lại cả một bầy sói huyền thoại. Trời ơi, nếu anh và em có thể tóm được cái phận số của em, thì trong tay chúng mình sẽ là một vũ khí có sức hủy diệt tàn khốc lắm đấy.
Tôi phớt lờ tất cả những lời chế giễu ấy, mọi chú ý của tôi chỉ hướng cả vào vẻ ngạo nghễ của anh - liệu anh có đang nghiêm túc không?
- Nhưng em không hề làm họ sống lại. Anh không biết sao?
- Biết cái gì chứ?
- Biết rằng số phận xui xẻo của em chẳng hề dính dáng gì tới cái chuyện đó cả. Sở dĩ người sói sống lại là bởi vì ma-ca-rồng xuất hiện.
Edward nhìn tôi không chớp mắt, cả thân mình của anh đông cứng lại vì sững sờ.
- Jacob nói với em rằng gia đình anh ở đây đã khiến cho mọi thứ xáo trộn cả lên. Em cứ ngỡ rằng anh đã biết…
Và đôi mắt của người đang ngồi đối diện với tôi sa sầm xuống.
- Họ nghĩ như vậy ư?
- Edward, anh hãy đối diện với sự thật đi. Bảy mươi năm trước, gia đình anh đến đây, và người sói xuất hiện. Giờ thì gia đình anh trở về, người sói lại xuất hiện thêm lần nữa. Anh cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Edward cuối cùng cũng dịu xuống, đôi mắt của anh bắt đầu biết chớp trở lại.
- Bo anh có lẽ sẽ rất quan tâm đến lí thuyết này.
- Lí thuyết - Tôi nhại lại lời anh với một thái độ hoàn toàn mỉa mai.
Im lặng. Thời gian cứ thế trôi đi, anh phóng tầm mắt ra ngoài cửa số, đắm đuối nhìn vào màn mưa. Có lẽ anh đang rộn óc trước sự thật rằng chính sự hiện hữu của gia đình anh đã khiến cho những người dân địa phương đang hiền lành bỗng hóa thành những con sói khổng lồ.
- Hay đấy, nhưng chẳng thay đổi được gì - Anh lầm bầm sau một hồi tư lự - Hiện trạng vẫn như thế mà thôi.
Tôi có thể đoán được cái ẩn ý đằng sau câu nói đó, cũng chẳng có gì khó khăn để nhận ra : Không có bạn bè sói nào cả.
Và tôi hiểu mình cần phải kiên nhẫn đối với Edward. Cũng không phải là anh không có lí, chỉ bởi anh không hiểu mà thôi. Anh không hiểu tôi nợ Jacob Black nhiều đến dường nào - Cuộc sống, và có thể là cả ý thức của tôi nữa, đã rất nhiều lần từ cõi chết trở về, tất cả là nhờ ở người bạn nhỏ ấy.
Tôi không thích thổ lộ với bất cứ ai về quãng thời gian mình sống vật vờ, đặc biệt là với Edward. Ngày ấy, anh chỉ tâm tâm niệm niệm một điều rằng sự ra đi của anh sẽ giải thoát cho tôi, sẽ “cứu chữa” được linh hồn tôi. Tôi không muốn anh nhận hết trách nhiệm về mình cho tất cả những trò ngốc nghếch mà tôi đã từng bày ra trong những ngày xa anh, hay cho nỗi khổ đau mà tôi phải gánh chịu.
Nhưng anh thì vẫn luôn dằn vặt mình về điều đó.
Vậy nên tôi sẽ phải lựa lời mà giải thích với anh.
Tôi đứng dậy, bước vòng qua chiếc bàn. Anh mở rộng vòng tay đón tôi, và tôi sà vào lòng anh, nép mình vào vòng tay cứng như đá của anh, nhìn vào đôi tay lạnh giá ấy mà lên tiếng :
- Xin anh hãy lắng nghe em, chỉ độ một phút thôi. Những điều ấy nào có là gì đâu so với những thứ khác còn quan trọng hơn nhiều. Anh, Jacob đang bị tổn thương - Giọng nói của tôi mỗi lúc mỗi run rẩy - Em không thể không cố gắng giúp cậu ấy… Bây giờ, em không thể bỏ rơi cậu ấy, đang trong lúc cậu ấy cần em. Chỉ bởi vì cậu ấy không phải lúc nào cũng ở trong hình hài của một con người đúng nghĩa… Ưmmm, cậu ấy đã luôn ở bên em khi mà em… em không còn là mình nữa. Anh không hiểu điều đó như thế nào đâu… - Tôi ngập ngừng. Vòng tay của Edward ôm quanh người tôi chợt cứng lại; đôi bàn tay của anh siết lại thành nắm đấm, những đường gân nổi rõ mồn một - Nếu như Jacob không cứu em… Em đã không thể biết được rằng anh sẽ trở về. Em nợ cậu ấy nhiều, nhiều, nhiều hơn thế nữa, Edward.
Một cách thận trọng, tôi khẽ ngước mắt lên quan sát sắc mặt anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi quai hàm đang trong tình trạng căng hết cỡ.
- Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã rời xa em - Anh thì thào - cho dẫu anh có sống được đến một trăm ngàn năm đi chăng nữa.
Dịu dàng, tôi áp tay lên mặt anh, chờ đợi cho đến lúc anh thở dài và mở mắt ra.
- Anh chỉ cố gắng làm những gì anh cho là đúng thôi. Và em tin điều đó sẽ phù hợp với những ai ít nhạy cảm hơn em. Nhưng bây giờ thì anh đã ở đây rồi. Đó mới là điều quan trọng.
- Nếu như anh không bỏ đi, em sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình để tìm nguồn an ủi nơi một con sói.
Tôi đờ người ra như phỗng. Tôi đã quen nghe Jacob dùng lối nói miệt thị của cậu như : chấy, rận, đỉa, quân ký sinh… Nhưng không hiểu sao, với giọng nói êm dịu như nhung của Edward, tôi cảm thấy lòng mình nhoi nhói một cách khó chịu.
- Anh không biết phải biểu đạt thế nào cho đúng - Edward tiếp lời, giọng nói nghe thật xa vắng - Anh thừa nhận rằng mình đối xử với cậu ấy như thế quả có độc ác. Nhưng anh đã suýt bị mất em rồi. Anh biết cảm giác đó là như thế nào. Anh sẽ không chấp nhận bất cứ một thứ nguy hiểm nào nữa.
- Anh cần phải tin em trong chuyện này. Em sẽ không sao đâu.
Gương mặt của Edward lại trở nên se sắt.
- Anh xin em đấy, Bella - Anh thì thào.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt vàng óng của Edward, đôi mắt bất ngờ rực sáng.
- Xin em chuyện gì cơ?
- Xin em hãy vì anh. Xin em hãy tỉnh trí lại mà giữ mình được an toàn. Anh sẽ làm hết sức mình vì điều đó, nhưng anh cũng sẽ rất cảm kích trước một chút giúp đỡ từ phía em.
- Em sẽ luôn giữ mình mà - Tôi lẩm bẩm.
- Em có thực sự hiểu rằng em có ý nghĩa đối với anh như thế nào, quan trọng đối với anh như thế nào không? Có thực sự biết là anh yêu em nhiều đến thế nào không? - Vừa nói, anh vừa ghì chặt tôi vào vồng ngực cứng như thép của anh, và tỳ cằm lên đầu tôi.
Còn tôi thì khẽ ấn đôi môi vào chiếc cổ trắng ngần và lạnh như tuyết đang ở rất sát ngay bên mình.
- Em biết anh yêu em nhiều đến thế nào mà - Tôi thẽ thọt trả lời.
- Em chỉ mới thấy được một cái cây trong cả một cánh rừng bạt ngàn thôi.
Tôi đảo mắt, nhưng anh không nhìn thấy.
- Nhiều đến thế ư.
Anh đặt môi lên đỉnh đầu tôi, khẽ thở dài.
- Không có người sói nào hết.
- Em sẽ không tiếp tục như thế này đâu. Em sẽ gặp Jacob.
- Vậy thì anh sẽ ngăn em lại.
Giọng nói của anh vô cùng tự tin, ra chiều đối với anh, đây chẳng phải là chuyện gì khó.
Và tôi biết anh đã nghĩ đúng.
- Để rồi xem - Tôi giả vờ thách thức - Cậu ấy vẫn cứ là bạn của em.
Và hốt nhiên tôi cảm nhận được bức thư của Jacob đang nằm trong túi quần của mình, cơ hồ như nó đã nặng lên đến vài kilôgram. Những lời lẽ trong thư cũng chợt vang vọng bên tai tôi, như thể người bạn nhỏ cũng đang tán đồng với Edward vậy - một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra trong hiện thực.
Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.


Gửi ý kiến của bạn về bài này:
Lưu ý : Khi than gia đóng góp ý kiến, mỗi ý kiến nếu được hiển thị quý khách được hưởng 500đ vào tài khoản, để được hưởng điều kiện này, quý khách chỉ cần đăng ký thành viên và đăng nhập để có thể tích lũy tiền trong tài khoản điện tử tại XBOOK
Điện thoại:(Quý khách có thể bỏ qua)

Để lại số điện thoại XBOOK sẽ chăm sóc tốt hơn!
Họ Tên
Email:
Tiêu đề:
OFF Telex

VNI VIQR

Nội dung:
 CÙNG THỂ LOẠI
7 thói quen của bạn trẻ thành đạt - Sean Covey
Bạn đắt giá bao nhiêu? - Vãn Tình
Mỗi lần vấp ngã là một lần trưởng thành
Đời ngắn đừng ngủ dài - Robin Sharma (Sách hay về cuộc sống)
Bạn chỉ cần sống tốt, trời xanh tự an bài - Tác giả: Kotoha Yao
Khéo ăn khéo nói sẽ có được thiên hạ - Tác giả: Trác Nhã
Bạn sở hữu bộ não của một thiên tài
LỜI NÓI DỐI NGỌT NGÀO
Tuổi mới - Cuốn sách để yêu thương và được yêu thương
Truyện ngắn Trung Quốc: Người đẹp vào phòng
Người đàn bà trên bãi tắm. Truyện ngắn của Dương Hướng
NHẬT KÝ CHẠY TRỐN TÌNH YÊU (Văn học Trung Quốc) – phát hành ngày 19/10 đồng thời tại Hà Nội và TP Hồ Chí Minh
Xem thêm
Hitech
     Danh mục
Thư giãn
Những điều kỳ diệu
Top người quan tâm
Top bài hay
Giới thiệu sách
Kiến thức tham khảo
Truyện hài
Thư viện ảnh
Tư vấn
Tư vấn sách
Tư vấn Hitech
Tư vấn cho mẹ và bé
     Top ý kiến mới nhất
 Cảm động!
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 22/6/2012
 Mẹ luôn là người vĩ đại nhất trên cuộc đời này!
 Cám ơn
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
Nguyễn Thị Lan Hương   8h - 22/6/2012
 Cam ơn Xbook đã gửi cho mình câu chuyện thật ý nghĩa giữa cuộc sống đang chạy đua với thời gian.
Chúc tập thể công ty Xbook ngày càng phát đạt.
 Hoan nghenh Xbook vi nhung trich doan nghe rat van chuong nhung vo cung doi thuong ve tinh Cha con
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nacdanh   23h - 21/6/2012
 K thưa Xbook,co lan mua sach của Xbook chỉ vi lý do uỷ quyền cho Bích Liên nhận giúp khi đó tôi đi xa nên các bạn cứ tưởng tôi là BLiên đúng không, cũng không sao hi hi. Đến hôm nay bài viết về tình phụ tử của các bạn quá hay nên tôi cũng xin thổ lộ tôi là đàn ông, hiện nay cũng chỉ một mình nuôi cô con gái mẫu giáo, bài giới thiệu của bạn làm tôi không thể quên xbook.com.vn, rất cảm động và liên tưởng nhiều điều về cha tôi, hiện nay tôi khá bận việc công tác và nuôi con, thú vui đọc sách dù tạm thời để lại, khi nào có thời giờ tôi sẽ không quên mua sách của quý vị. Chúc xbook.com.vn thành đạt và ngày càng có nhiều bài viết hay. Cảm ơn!
 tin thật lòng
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
nguyễn ngọc thu   15h - 20/6/2012
 Cảm ơn Xbook đã gửi cho tôi những câu chuyện thật ý nghĩa.
 Rất hay và cảm động!
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 19/6/2012
 Bài học lớn - niềm tin trong cuộc sống là cực kỳ quan trọng, người con tin là ba mình sẽ tìm thấy mình và người ba tin rằng con trai mình sẽ luôn chờ mình!
 Cám ơn Người Mẹ Vĩ Đại
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Nguyễn Thị Tường Hiếu   21h - 16/6/2012
 Cám ơn Xbook đã gửi đến cho tôi câu chuyện về người Mẹ thật đáng yêu và đáng kính. Những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay là đều do từ Mẹ mà ra. Không phải Mẹ để lại nhiều tiền bạc, nhiều của cải vật chất là Mẹ đã cho ta,mà chính là Mẹ đã dâng tặng cả cuộc đời này cho các con yêu của mình bằng sự hy sinh thầm lặng.Một lần nữa tôi xin cảm ơn Xbook rất nhiều.
 anh có giúp tôi không ?
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nguyễn thị thu hằng   13h - 16/6/2012
 khi đọc bài viết về câu chuyện này tôi rất cảm động.cảm ơn XBOOK
 Anh co giup toi khong
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Huong   21h - 14/6/2012
 Trong cuộc sống với muôn vàn hối hả và với tính cách của một người trẻ đôi lúc chúng ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình hoặc gia đình nhỏ của mình mà quên rằng cha mẹ bạn cần lắm những sự quan tâm chăm sóc của bạn. Câu chuyện như nhắc nhở tôi rằng mình đã nhận rất nhiều từ cha mẹ,nay đã lớn phải không đòi hỏi cha mẹ phải trao cho mình nhiều yêu thương mà ngược lại phải trao cho cha mẹ tình yêu thương nhiều nhất mà mình có thể.
 Câu chuyện tôi kể cho vợ và con tôi nghe
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Nguyễn Đức Thuấn   15h - 13/6/2012
 Tôi đã nhận được mail của Xbook! tôi đã đọc và đúng thật nhân văn.Tôi đã đem về ngay trưa hôm đó và trong bữa cơm gia đình tôi đã kể lại cho vợ và con tôi nghe.
Xin cám ơn Xbook!
 Con yêu ba
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Hương   19h - 12/6/2012
 Khi ba tôi nằm bệnh viện, tôi đã tự hứa, lúc nào ba ra viện tôi sẽ chăm sóc ông tốt hơn, ai ngờ ba tôi đã ra đi mãi mãi mà tôi chưa kịp nói con yêu ba. Mong hương hồn ba siêu thoát
HỖ TRỢ

Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
 XBOOK ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ ĐẶT MUA
 Miễn phí vận chuyển trên 90,000 nội thành Hà Nội. Hỗ trợ 5% giá hàng hoặc miễn phí vận chuyển cho đơn hàng trên 180,000 đ
 Cam kế bán bằng hoặc rẻ hơn giá bìa.
 Hãy nhấn nút đặt mua hệ thống hoàn toàn hướng dẫn đặt mua, phương thức nhận hàng, thanh toán và thời gian nhận hàng.
 Đặt hàng không cần đăng ký đăng nhập.
 CÂU HỎI THƯỜNG GẶP
  Đinh Văn Mẹo
  Hỏi:Tôi có mua được sách không?
  Cao Thị Vân Anh
  Hỏi:Hỗ trợ phí vận chuyển???
  Nguyễn Xuân Thức
  Hỏi:cần giãi đáp
  Nguyễn Thị Mỹ Hạnh
  Hỏi:Hết hàng

Hỗ trợ khách hàng
Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
Office:Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội
Thời gian liên hệ: Thứ Hai - thứ Sáu, 8:00 - 18:00 và thứ Bảy, 8:00 - 12:00 (trừ các ngày nghỉ và ngày lễ).

© 2007-2012, XBOOK.COM.VN, Inc