Tác giả: Nguyễn Văn Thọ
Nhà xuất bản: Hội nhà văn
Giá bìa:30,000
Giá bán:30,000
Năm xuất bản: Quý I / 2010
"Với tôi, mưa mỗi nơi một khác. Mưa Hà Nội không dữ dội như mưa rừng, không bất chợt đi và tới như mưa Sài Gòn, không dai dẳng mưa miền trung, không lạnh buốt như mưa ở Đức, nhưng chưa khi nào tôi quên được những cơn mưa thành phố của tôi, với biết bao hình ảnh mà khi nhớ lại, lòng cứ xôn xao. Mưa xuân Hà Nội đẹp. Lây rây hạt li ti giữa chợ hoa. Mưa lao xao trắng, chập chờn bay và đọng lại trên các nhành hoa đón xuân và đón Tết. Mưa xuân nhỏ mà nao nao tuổi người. Tháng ba mưa nàng Bân tới"...
"Với tôi, mưa mỗi nơi một khác. Mưa Hà Nội không dữ dội như mưa rừng, không bất chợt đi và tới như mưa Sài Gòn, không dai dẳng mưa miền trung, không lạnh buốt như mưa ở Đức, nhưng chưa khi nào tôi quên được những cơn mưa thành phố của tôi, với biết bao hình ảnh mà khi nhớ lại, lòng cứ xôn xao. Mưa xuân Hà Nội đẹp. Lây rây hạt li ti giữa chợ hoa. Mưa lao xao trắng, chập chờn bay và đọng lại trên các nhành hoa đón xuân và đón Tết. Mưa xuân nhỏ mà nao nao tuổi người. Tháng ba mưa nàng Bân tới. Trong ánh điện đêm, mưa giăng giăng, cảm thấy lạnh lại trở về xuyên qua áo mỏng. Cứ như thế rẽ mưa, dăm đứa rủ nhau tới góc phố Mai Hắc Đế. Tại đó có một quán bánh trôi Tàu nước nâu ngọt sắc, xông lên mùi gừng mùi đồng mía, nóng cay thơm nhưng nhức. Nhẩn nha ăn từng miếng nhìn mưa. Chợt thương đứa bạn thân vừa xa người yêu lên đường, lên lâm trường tận Việt Bắc hôm qua. Nó vừa mười bảy tuổi trai, giờ ở đâu? Tháng tư sấm rền. Mưa hạ bắt đầu rồi đây! Bắt đầu là sét xanh loằng nhoằng, làm lũ trẻ giật mình khi dãy phố đêm đột ngột hiện ra trắng phớ. Rồi sấm rõ to, đùng đoành ầm ầm nổ, rung hết cả ngói nhà. Đôi khi cốc chén trên khay cũng kêu lên khe khẽ: hè về. Mưa chiều hè sau tuần oi tới ngột ngạt thì thú vị lắm. Sầm sập đổ xuống, mưa kéo dài tới hai ba giờ đồng hồ. Lũ trẻ hàng phố chúng tôi rời nhà, chạy tóa ra cả đường. Cởi hết quần áo, lông nhông từng đám chạy dọc phố thỏa thê hét, nô đùa, đá bóng. Ừ đá bóng, vì mưa rồi không còn người lớn đi xe đạp trên đường mà có cớ la hét mắng mỏ lũ chúng tôi. Bao giờ cũng vậy, mẹ nhắc con phải uống một ngụm nước mưa cho khỏi cảm. Tìm cái ống đang ồng ộc nhả nước chảy tràn ra hè. Bắt lòng tay vào, hứng nước mưa trong vắt, uống vài ngụm ngọt và mát như đường phèn. Con phố Trần Cao Vân khi ấy, nhà cửa không lấn, từ bên kia tường nghĩa địa tràn ra giữa phố, lấp đi cái nắp cống giữa ngã ba đường phố như hiện trạng bây giờ. Ở nắp cống đó, bữa nào mưa lớn, nước phun lên trắng xóa và cá rô nhảy lao xao, có bận cả đàn dăm chục con, cho lũ chúng tôi thi nhau vồ." (Trích Đoạn)
|