www.xbook.com.vn
ĐT: - Email: info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
ĐC: Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội


HÃY NGỦ YÊN TÌNH YÊU

Tác giả: Quỳnh Dao - Dịch: Liêu Quốc Nhĩ
Nhà xuất bản: Hội nhà văn
Giá bìa:48,000
Giá bán:48,000
Năm xuất bản: Quý II / 2010

"... Tôi đẩy Sở Liêm qua chị Bình và kéo lấy Đào Kiếm Ba. Cặp Liêm Bình đã đi xa, tôi mới nhìn thấy đôi mắt khó chịu của anh chàng.
- Định làm trò quỷ gì thế, cô bé? ..."

"... Tôi đẩy Sở Liêm qua chị Bình và kéo lấy Đào Kiếm Ba. Cặp Liêm Bình đã đi xa, tôi mới nhìn thấy đôi mắt khó chịu của anh chàng.
- Định làm trò quỷ gì thế, cô bé?
Tôi cười buồn.
- Em thích nhảy với anh, vả lại em cũng không phải là cô bé.
Anh chàng có vẻ bực mình.
- Cô đúng là khỉ!
- Nếu thế, chào anh!
Tôi buông Kiếm Ba ra bỏ đị Đào Kiếm Ba lải nhải cái gì sau lưng tôi nghe không rõ. Bây giờ tôi là kẻ đứng ngoài vòng nhìn vào cuộc vuị Chị Bình và Sở Liêm có vẻ âu yếm lắm, họ ôm nhau thật chặt, môi gần kề môi, trong khi Kiếm Ba cũng đã tìm được đồng minh, anh chàng tiếp tục quay cuồng với Sở Kỳ.
Đứng yên lặng một lúc, tôi bước đến ghế, chiếc đàn guitar của Kiếm Ba nằm yên trên mặt nệm. Ôm lên khảy nhẹ, những âm thanh nhỏ vừa tuôn ra đã bị tiếng nhạc trong máy cuốn mất. Hình như chị Bình đang cười, những hình ảnh ngày thơ lại hiện ra trong đầu tôi...
Có người bước đến ngồi cạnh.
- Cho mượn cây đàn một tí, được không?
Tôi ngước mắt nhìn lên, thì ra Vân Hoàn, người tôi bỏ quên nãy giờ. Trao guitar cho anh chàng, tôi vẫn còn ngơ ngác:
- Đi ra ngoài chơi? Hoàn đề nghị. Tôi bước theo chàng ra cửa. Gió thổi mạnh mang theo hương thơm của hoa. Trăng vẫn sáng, soi tỏ bóng những cành tòng xanh xuống đường. Hoàn chọn một bậc thềm ngồi xuống, nâng guitar lên khẩy nhẹ, những âm thanh điêu luyện vang lên, tôi ngạc nhiên.
- Tôi không ngờ anh cũng biết đàn.
- Thế à?
Chàng tiếp tục khảỵ
- Lúc còn ở nước ngoài, tôi đã từng đàn cho một ban nhạc.
Vân Hoàn thật tự nhiên:
- Cô muốn nghe tôi hát không?
Tôi máy móc.
- Vâng.
Và chàng bắt đầu:
...”Có người thiếu nữ thật buồn,
Nỗi buồn khép kín trong tim,
Nàng mơ tìm một người hiểu mình ...”
Tôi mở to mắt nhìn, khiến Vân Hoàn ngưng hát, cười với tôị
- Sao? Thế nào?
Tôi lắp bắp:
- Anh thật là kỳ cục.
- Thế cô có muốn cùng anh chàng kỳ cục khiêu vũ không?
Tôi lắc đầu:
- Không. Phòng khách không phải là nơi để người bất đắc chí khiêu vũ, tôi thích ngồi ở đây nghe anh đàn hơn.
- Thế à?
Vân Hoàn nhìn tôi cười:
- Nhưng cô đừng có buồn như vậy mới đuọc.
- Tôi ..
Tôi ngơ ngác. Vân Hoàn tảng lờ, tiếp tục khảy đàn và hát.
“ ...Có bao giờ nàng biết cho, tình trên mắt môi đã cho người thấy vẻ cô đơn ...
Tôi yên lặng và mơ hồ cuốn theo tiếng hát, quên hết tất cả..."
Xin trân trọng giới thiệu!