Tác giả: Tào Đình - Dịch giả: Nguyễn Thành Phước
Nhà xuất bản: Văn học
Giá bìa:50,000
Giá bán:50,000
Năm xuất bản: Quý I / 2009
“Hôn lễ tháng 3” đầy ắp không khí gia đình. Lấy điểm tựa là những mối quan hệ gia đình như cha con, vợ chồng, anh chị em, và có điểm nhấn đặc biệt vào người phụ nữ trong gia đình, những câu chuyện trong "Hôn lễ tháng 3" nhiều khi thực sự khiến ta rơi lệ. Câu chuyện trong nhà “Nhà bốn ngừời” là một ví dụ. Một cô bé bị bỏ rơi và được nhận về làm con nuôi trong một gia đình nhân hậu, vì một sự sắp đặt cố tình...
Với những tác phẩm đã từng xuất bản ở Việt Nam như “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ”; “Yêu anh hơn cả tử thần”; “Thiên thần sa ngã"; "Hồng hạnh thổn thức"; "Anh trai-em gái"… Tào Đình, nhà văn trẻ Trung Quốc đã gây nên một cơn chấn động nho nhỏ trong lòng độc giả Việt Nam, đặc biệt là những người trẻ. Trong các tác phẩm của mình, Tào Đình chủ động xây dựng hình tượng về những phụ nữ xinh đẹp có quá khứ không hạnh phúc. Họ dù bứt lên trong hiện tại để sống thì cuối cùng vẫn gặp lại hình ảnh cũ của mình trong quá khứ, như một sự bám đuổi quyết liệt, day dứt và điều đó khiến những câu chuyện luôn luôn kết thúc trong bi kịch. Chính điều này khiến những tác phẩm của Tào Ðình có những chi tiết thực sự khiến cho người đọc cảm thấy đôi phần ngột ngạt, bí bức. Ngột ngạt mà vẫn đọc, đọc như tìm thấy được một phần mình trong đó. Trở lại với độc giả Việt Nam lần này, Tào Đình sẽ xuất hiện với một "gương mặt” khá mới - tập truyện ngắn “Hôn lễ tháng 3” - dự báo sẽ mang đến cho độc giả nhiều phấn chấn. “Hôn lễ tháng 3” đầy ắp không khí gia đình. Lấy điểm tựa là những mối quan hệ gia đình như cha con, vợ chồng, anh chị em, và có điểm nhấn đặc biệt vào người phụ nữ trong gia đình, những câu chuyện trong "Hôn lễ tháng 3" nhiều khi thực sự khiến ta rơi lệ. Câu chuyện trong nhà “Nhà bốn ngừời” là một ví dụ. Một cô bé bị bỏ rơi và được nhận về làm con nuôi trong một gia đình nhân hậu, vì một sự sắp đặt cố tình, cô bé cứ ngỡ mình là con đẻ và cậu em trai 8 tuổi mới là con nuôi. Cái nhạy cảm và sự non nớt không chín chắn của một cô bé 16 tuổi đã đẩy cậu em trai dễ thương ngoan ngoãn kia tới cái chết bi thương, khi nhận được ra sự thật thì tất cả đã quá muộn, nhưng may mắn cho cô là cô còn Cha Mẹ nuôi, họ đã sẵn sàng đón cô trở về sau cái chết đau đớn của chính đứa con trai dứt ruột sinh ra của mình. “Hôn lễ tháng 3” cũng đầy ắp những xúc cảm tình yêu. Có thể nhận thấy điều đó ở nhiều truyện ngắn trong tập truyện ngắn này của Tào Đình như “Tiểu Khả, kiếp sau anh sẽ cưới em”, “Bầu trời màu da cam” hay “Hôn lễ tháng Ba” trong đó “Tiểu Khả, kiếp sau sẽ cưới em” hứa hẹn sẽ là một câu chuyện để lại nhiều day dứt. Câu chuyện kể về Tiểu Khả, một cô gái xinh đẹp nhưng bị tâm thần. Với một tâm hồn trong sáng như trẻ thư, cô đem lòng yêu bạn thân của anh trai mình và tình yêu từ đó làm nảy sinh bi kịch. Cách viết bài bản, chủ động dẫn dắt cốt truyện, câu từ nhẹ nhàng làm cho những câu chuyện của Tào Đình dễ làm cho người đọc cảm thấy gần gũi, thấy yêu thương hơn những người thân ở xung quanh mình. “Con đom đóm đó bay liệng quanh chùm đèn, không nhanh không chậm, thinh thoảng lại va vào chao đèn. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngây người nhìn con đom đóm và ngọn đèn. Tôi buông mình trong sự thoả mãn chán chường. Ngọc Tây bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nước từ mái tóc nhỏ từng giọt xuống mường tượng ra mùi hương siêu nhiên của nó. Ngọc Tây đứng như vậy trước mặt tôi, chân trần, mê hoặc lòng người, giống như yêu nữ trong rừng sâu. Tôi quên ngay con đom đóm, quên ngay chùm đèn, mắt hướng vào đôi chân trần của nàng. Phát hiện chân nàng rất trắng, rất mịn. Tôi lại thấy nôn nao xúc động, bất lực trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười lãnh đạm bất cần. Tôi là đàn ông. Là đàn ông thì không nên căng thẳng. Tôi giả đò vô tình thay đổi tư thế của đôi chân, ngụ ý nói: Trần Hạ này không hề căng thẳng. Cảm thấy nên nói điều gì đó. "Anh không căng thẳng." Tôi trấn tĩnh nói với Ngọc Tây, xong rồi lại muốn cắn phứt cái lưỡi của mình quẳng đi. Điều duy nhất tôi có thể làm là cầu cho Ngọc Tây không nghe thấy. Nhưng Ngọc Tây đã nghe thấy, nàng nghe rất rõ, và tỏ ra thích thú. Nàng cười thật to, nàng bịt miệng cười khoái trá, phát ra những âm thanh lảnh lót hả hê. Khi nàng cuối xuống, tôi nhìn thấy bầu vú trắng như tuyết của nàng qua lần áo ngủ mỏng manh. Lúng túng, bối rối, tôi không thể hình dung ra bản mặt phừng phừng, đỏ ửng của gã đàn ông hai tám tuổi. Lúc dó, tôi đã đỏ mặt. Nhìn Ngọc Tây, cân nhắc cử động tiếp theo của mình, ôm hay hôn... Khi tôi còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì Ngọc Tây không cười nữa, nàng vừa mở nhạc vừa giục tôi về...." (Trích đoạn)
|