www.xbook.com.vn
ĐT: - Email: info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
ĐC: Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội


DÒNG SÔNG TRÔI

Tác giả: Trần Huyền Trang
Nhà xuất bản: Trẻ
Giá bìa:28,000
Giá bán:28,000
Năm xuất bản: Quý III / 2008

Mình rớt đại học. Mọi niềm vui, mọi hy vọng sụp đổ. Hôm qua mình đã tránh mặt Quân. Nghe loáng thoáng Quân nói với chị bếp là sắp sửa đi du học. Quân cừ lắm. Tin này phải làm Quân phát sốt lên được. Và ông bố dượng của Quân cũng phải mở tiệc ăn mừng vì sắp tẩy được bộ mặt bất cần của Quân. Cái thằng con khó dạy của bà vợ không còn ám ảnh ông nữa, ít nhất là trong vòng ba năm sắp tới, đủ để ông nhẹ nhõm...

Quân kể có lần ông đã thẳng thừng đòi tống cổ Quân ra khỏi nhà. Nhưng Quân vẫn cứ trơ trơ ra đó. Mình biết, vì Quân quá thương mẹ. Và có lẽ Quân giống ba, chịu đựng rất giỏi. Mình phục Quân, phục ý chí và sự bền lòng của cậu ấy. Giá như mình được một phần ý chí của Quân sẽ đỡ tủi thân. Hay giá như mình biết bằng lòng với những gì mình có. Và ông trời có thể lấy bớt đi của mình khát vọng tuổi trẻ, có lẽ mình thấy đỡ khổ hơn. Đằng này, ông cứ để mặc nó vùng vẫy trong người mình. Mình bước lên nấc thang đầu tiên, trơn quá, mình trượt chân, té, và đau, đau lắm! Ba mẹ phản ứng ra sao khi biết mình thi rớt nhỉ? Mình không dám nói, đúng ra là không muốn nói cho ba mẹ biết. Rồi có thể ba sẽ bảo “Thôi đừng thi nữa, mai mốt lấy chồng nhờ tấm thân. Con gái học chi cao”. Đã có lần ba dọa mình như vậy rồi.

Mấy giờ rồi mà sao trên trời nhiều vậy nhỉ? Hình như đêm nay giấc ngủ đã trốn khỏi mình rồi. Mệt mỏi quá, mắt sao xốn quá vậy? Ơ, nước mắt. Minh, mày khóc đấy ư? Mày còn có thể khóc được đấy ư?

Gì thế này, những trang nhật ký nhòe nhoẹt chữ. Cứ thế này mãi, mình sẽ mềm nhũn ra, sẽ tan như những giọt sương. Vô hình.

Im lặng quá. Đêm nay ba mẹ ở lại công ty. Mà nếu không ở lại đó thì cũng chẳng ở bên mình đâu. Sự im lặng có quyền lực tối thượng. Vì thế mà nó đáng sợ. Với mình nó đáng căm thù gấp trăm ngàn lần những thứ khác. May mà mình có Quân làm bạn. “Minh ơi! Minh! Mở cửa mau! Mở cửa!”. Ơ chị bếp làm gì mà đập cửa phòng mình ầm ầm vậy kìa? “Có chuyện gì vậy chị?”. Mặt chị tái mét. Tự nhiên chị nhào tới ôm mình cứng ngắc. “Minh, em… em làm cái trò gì vậy? Em đừng dại dột Minh ơi!”. Gì vậy? Nước mắt! Chị khóc! A… thì ra mình đốt quyển nhật ký, khói bốc lên, chị sợ mình thi rớt, quẫn trí đâm ra liều. Chị ơi! Nước mắt mình lại tuôn. Hình như hạnh phúc. Vì ít ra trong nhà này còn có người quan tâm tới mình, dù không ruột thịt máu mủ gì. Nhưng phải chi mình đang ở trong vòng tay mẹ, hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn...". (Trích đoạn…) 

 

MỤC LỤC:

Ăn gió ăn sương

Cỏ phố

Đêm thức

Hạt dẻ cuối cùng

Hoa tử anh anh còn nở

Mùa lá đổ

Nước mắt lên trời

Bức tranh

Đánh thức bình minh

Dòng sông trôi

Giấc ngủ của những cơn mưa

Hòa khúc tango

Mắt biển

Ngồi lại với mùa đông

Đừng khóc, dã quỳ!