Một em học sinh nghèo vừa thi đỗ đại học, nhưng vì gia đình bần hàn nên không sao nộp được học phí. Bố mẹ bèn đi vay tiền khắp nơi mà không có ai chịu cho vay cả. Cuối cùng, hai người nông dân thật thà như đếm tìm đến tòa soạn, hy vọng báo chí có thể giúp đỡ họ. Có một nhà báo nhiệt tình giúp đỡ họ. Nhà báo hỏi: “Con trai bác thi đỗ vào trường đại học nào?”. Họ nói: “Khối thứ ba, trường Tây An…” Nhà báo lẩm bẩm: “Nếu trúng vào Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa thì tốt”. Nhà báo hỏi: “Con trai bác có điểm gì đặc biệt không? Ví dụ như có tàn tật không? Trước đây có chuyện này chuyện nọ không?”. Họ nói: “Con trai tôi chẳng có gì đặc biệt, rất mạnh khỏe, rất ngoan ngoãn…” Nhà báo lẩm bẩm: “Giá con trai của bác đặc biệt hơn thì tốt!”. Nhà báo hỏi: “Thế hai bác vẫn mạnh khỏe chứ?”. Họ đáp: “Hai chúng tôi đều mạnh khỏe!”. Nhà báo lẩm bẩm: “Trong hai bác nếu có một người thân thể có gì đặc biệt thì tốt!”. … Nhà báo hỏi một câu cuối cùng: “Con trai bác có phải sinh viên đầu tiên ở làng ta không?”. Họ đáp: “Không phải! Năm ngoái đã có ba cháu thi đỗ!”. Nghe xong, nhà báo thở dài thườn thượt, nói: “Cháu không thể giúp các bác được; cháu nghĩ các nhà báo khác cũng không có cách nào giúp bác đâu!”. Họ hỏi: “Tại sao thế?”. Nhà báo nói: “Bởi vì chuyện của các bác không có tính chất báo chí!”. Họ vẫn không hiểu, nhà báo nói: “Nghèo cũng phải là nghèo có tính chất báo chí thì mới viết được!”.
Vũ Phong Tạo dịch
Mã sp:VHNN-TN41 Tác giả: Nhà xuất bản: Giá:35,000đ
| |
|
trích "Truyện cực ngắn Trung Quốc"
|