Chương 1 Tất cả là do lỗi của mấy cô nương kia, phen này thì không có bạn bè gì nữa hết. Mắt nhìn vô định về phía đôi môi tô son đỏ đang say sưa giảng bài của cô giáo tiếng Anh một hồi, đầu tôi bắt đầu thấy ong ong. Lướt mắt nhìn lên bảng, một cấu trúc ngữ pháp quá đơn giản! Thật không hiểu vì sao mà cô giáo giảng giải nó lâu như vậy. Thật nhạt nhẽo, vô vị. Tôi chán nản gục xuống bàn như thể vừa phải chịu một cú đánh mạnh. “Liễu Tiêm Doanh, cậu muốn chết hay sao vậy?” Đứa bạn thân Mạc Tử Hân khẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ tôi. Tôi lườm cô nàng rồi trả lời một cách mệt mỏi: “Đừng có mà rủa tớ, khi mà còn chưa thưởng thức hết các của ngon vật lạ trên đời này thì ông trời có phái mười con trâu xuống cũng không lôi tớ đi được đâu”. “Lôi hay không lôi được là chuyện của sau này, cậu cứ lo việc của hôm nay đi đã.” Tôi nhìn Mạc Tử Hân một cách khó hiểu, ánh mắt như muốn dò hỏi xem rốt cuộc là hôm nay có chuyện gì. Tiếc là tôi với cô nàng không hiểu nhau chút nào. Giương mắt nhìn nhau một hồi lâu cuối cùng cô nàng lại bật ra một câu khiến người ta tức chết: “Cậu trố mắt lên nhìn gì vậy?”. Trời ạ! Tôi đi chết đây! Cạ cứng khác của tôi là Đinh Tố Linh đang ngồi bên cạnh vội lên tiếng: “Chuyện hôm nay là buổi chiều được nghỉ, có kế hoạch gì chưa?” Kế hoạch gì chưa? Tôi chỉ định chìm đắm thân các trong đống đồ ăn vặt với mớ truyện tranh hay tiểu thuyết tình cảm thôi chứ sao! Nếu không tôi còn biết làm gì khác nữa? Mạc Tử Hân ngắm tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Đừng có nói với tớ là cậu lại nằm lỳ ở nhà mà thực hiện cái kế hoạch tự biến mình thành heo đấy nhé!”. Mạc Tử Hân với cái vẻ dương dương tự đắc kiểu “ta thắng rồi” tiếp tục nói: “Nhìn cái điệu bộ ngu ngốc của cậu là tớ biết tớ đoán không sai. Bao lâu rồi cậu không trèo lên cân vậy?”. “Không lâu lắm, chỉ… chỉ khoảng bảy… bảy…” “Bảy tuần?” Mạc Tử Hân nói nốt hộ tôi cái điều xấu hổ tôi chưa nói được. “Không, bảy tháng.” Việc này không thể trách tôi được, ai bảo cứ ngày nào được nghỉ học là cái miệng của tôi lại hăng hái hoạt động hết công suất như vậy chứ, hại tôi mới nhìn thấy cái cân đã chạy thẳng. Tất cả đều là tại cái miệng háu ăn. “Trời ạ, xem ra cái kế hoạch tự biến mình thành heo của cậu sắp thành công đến nơi rồi đấy!” Mạc Tử Hân đập đập tay vào trán, khẽ kêu lên. Tôi giả vờ như không nghe thấy mà quay sang hỏi: “Tố Linh, buổi chiều cậu định làm gì?”. Tố Linh trả lời một cách thờ ơ: “Viết thư tình”. “Cái gì?”. Mạc Tử Hân nhanh chóng bị chủ đề mới này thu hút mà quên luôn chủ đề đang nói. Đinh Tố Linh lặp lại lần nữa: “Viết thư tình cho thủ lĩnh của nhóm Tinh Vương”. Tôi chớp chớp mắt: “Tinh Vương là cái gì vậy?”. Mã Tử Hân tròn mắt: “Ngay cả Tinh Vương mà cậu cũng không biết hay sao? Đúng là đồ lạc hậu!”. Tôi biết thì còn hỏi cô nàg làm gì cho phí lời, cái gì mà lạc hậu, chả lẽ cứ người nào không biết đến Tinh Vương thì đều là lạc hậu hay sao… Thế thì những người lạc hậu trên thế giới này nhiều vô kể. Mạc Tử Hân đảo đảo con mắt tỏ thái độ kiểu “thât không đỡ nổi”, sau đó cô nàng bắt đầu giảng giải: “Tinh Vương gồm năm thành viên: thủ lĩnh nhóm là Lý Hãn Vũ – cool boy – cung Kim Ngưu, Trần Kỷ Hiền – cung Sơn Dương, Lôi Quân Tường – cung Song Ngư, Trình Dật Thần – cung Cự Giải, và Tô Dương Lỗi – cung Thiên Bình. Học sinh Học viện Hẳng Tinh gọi bọn họ là Tinh Vương vì họ là những anh chàng vừa đẹp trai, vừa cá tính, vừa thông minh, vừa giàu có nhất từ trước đến nay ở học viện này”. “Lý Hán Vũ lạnh lùng lắm à? Nếu không tại sao bọn họ lại gọi anh ta là cool boy?” Tôi không vần biết cậu ta đẹp trai, cá tính tới mức nào, tôi chỉ là tò mò muốn tỏ ra quan tâm tới anh chàng mà Tố Linh thích thôi. “Đồ ngốc! Từ cool ở đây là chỉ người có phong cách!” Cái con bé Tử Hân đáng ghét này, cứ nhắc đến mầy chàng đẹp trai là ca ngợi đủ điều, thế mà những lúc giới thiệu về tôi với người khác nó lại chả thèm tâng bốc lấy một lần, thật là tức chết đi được! Tôi chán nản quay mặt đi không thèm nhìn Tử Hân nữa. “Tố Linh, cậu thích Lý Hãn Vũ lắm à?” Từ trước đến nay tôi còn chưa từng nghe Tố Linh nói cô nàng thích ai bao giờ huống hồ là biết thư tình cho một đứa con trai. “Ai mà thèm thích cậu ta chứ? Đừng có mơ! Tớ viết thư cho cậu ta chẳng qua là vì tâm trạng đang buồnt hôi, muốn tìm người để trêu đùa chút mà.” Thì ra là như vậy. “Tiêm Doanh, muốn tham gia vụ này không?” Mạc Tử Hân nói. “Nhưng mà dì Bùi muốn tớ làm một học sinh ngoan ngoãn.” Nói thì nói thế thôi chứ thực ra có trời mới biết tôi muốn tham gia đến thế nào. “Cậu đóng vai một học sinh ngoan ngoãn lâu thế rồi, thỉnh thoảng phá cách một chút có ai biết đâu.” Cô nàng Mạc Tử Hân này rõ ràng đang cố ý dụ dỗ tôi. Nhưng quả thực là lời dụ dỗ này có sức mê hoạch quá lớn! “Được rồi, thì thử lần này xem sao.” Tôi đúng là không cưỡng nổi sức hấp dẫn này. “Yeah! Tuyệt vời!” Mạc Tử Hân vui sướng hét lên. Ngay lập tức, năm mươi sáu cặp mắt trong lớp đổ dồn vào cô nàng. “Em Mạc! Giọng nói ngọt ngào, êm dịu trời phú của cô giáo tiếng Anh nhẹ nhàng cất lên. Tôi nhìn cô nàng tỏ vẻ cảm thông, nghĩ bụng: Tử Hân đúng là tự rước họa vào thân! Con đường nhỏ hình chữ T dài miên man trồng toàn cây phong lá đỏ, đầu này là trường cấp ba Phong Hồng, còn đầu kia là Học viện Hằng Tinh, nằm giữa hai ngôi trường là một nhà ăn lớn dành cho học sinh, với cái tên Phong Hằng. Do nằm giữa hai trường cấp ba nên hằng ngày nơi đây rất đông học sinh ra vào. “Không được, tớ nhất định phải tham gia vào công cuộc chỉnh đốn ý thức cho mọi người.” Mạc Tử Hân vừa hăng hái sải chân bước về phía nhà ăn Phong Hằng vừa la hét ồn ào. “Này, buổi chiều cậu có hai tiết môn chính đấy, nếu mà bỏ thì chuẩn bị tinh thần “say goodbye” với cái bằng tốt nghiệp đi nhé!” Mạc Tử Hân đáng ghét, cứ làm như nhịn dạy đời người khác một lần là không chịu nổi ấy. Giá mà cái lúc học thuộc bài cô nàng cũng hăng hái được như vậy. “Không sao, tớ đã nói với cô giáo là cậu hị viêm họng cấp, còn đứa bạn tốt như tớ đây thì xin nghỉ để chăm sóc, chẳng phải là rất ổn sao!” Mạc Tử Hân ra vẻ bất cần nói. Tôi thiếu chút nữa bị cô nàng làm cho tức chết: “Đồ trời đánh kia! Ta đây hị viêm họng cấp tính lúc nào thế? Vì muốn trêu chọc người khác mà trù người ta thế à, đúng là bạn tốt thật đấy!”. Cô nàng này cứ làm như cô giáo là trẻ con vậy, viêm họng cấp à? Trời ạ, cô giáo nghe như vậy mà tin thì mới lạ chứ! Điểm này thì tôi nghĩ chỉ có những người có chút vần đề về thần kinh giống nó mới nghĩ ra được thôi. “Đừng cãi nhau nữa, bây giờ chúng mình bắt tay vào việc viết thư nào.” Đinh Tố Linh vội lên tiếng làm hòa. Nói qua nói lại một hồi cả ba chúng tôi đã đến nhà ăn từ lúc nào, tôi ngồi xuống một cài bàn bên cửa sổ. “Về thư tình thì phải nhờ tài của cậu rồi.” Tố Linh không biết đã hô biến ở đâu ra đầy đủ giấy và bút. “Này, đừng đi chứ!” Tố Linh làm gì mà chuồn đi nhanh như vậy, tôi đã kịp nói đồng ý gì đâu. “Tử Hân…” Tôi quay sang phía Tử Hân cầu cứu. “Tài văn hơ của cậu hay vậy, cậu không viết thì còn ai viết chứ” Tử Hân nói. “Đồ bạn bè đểu giả, dã man, tàn bạo…” Tôi vừa không ngớt rủa sả chúng nó vừa cầm lấy bút. Tôi nghĩ một hồi cuối cùng cũng nặn ra được một bức thư khá dài, còn trịnh trọng viết vào phần ký tên: “Người cùng chòm sao”. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hạ bút xuống, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra cô nàng đáng ghét Dương Nhã Phong không biết đã đến ngồi cạnh mình từ bao giờ, cô ta nhìn bức thư trong tay tôi trên mặt lộ rõ ý đồ không tốt chút nào. “Cho tớ xem chút nào!” Cô ta giật lấy bức thư trong tay tôi và đọc to lên: Gửi Lý Hãn Vũ ! Chào bạn! Chúc bạn ngày mới vui vẻ, may mắn (ra đường bị xe đâm, ăn cơm bị hóc xương, đến trường vấp phải đá, đi bơi bị nước dìm). Dù bạn rất đáng yêu (đáng thương vì không ai yêu) tới mức giống chú heo, nhưng tôi vẫn rất thích bạn (thích được đánh bạn), vì từ rất lâu rồi ( từ khi bạn chui từ trong bụng heo mẹ ra) tôi đã say mê gương mặt đẹp trai (giống con cóc) và nét quyến rũ (như con hà mã) của bạn. Xin hãy chấp nhận tình của của tôi. Nếu không được chấp nhận tôi sẵn sadnf thắt cổ (bằng mì sợi) hoặc đập đầu (vào gối) tự vẫn. (Trân trọng tuyên bố, bức thư này là tôi viết thay một con chó mẹ) “Liễu Tiêm Doanh, cậu muốn chết hả, dám nguyền rủa thần tượng của tôi hả!” Tiếng ồn ào trong nhà ăn dịu hẳn xuống khi Nhã Phong đọc bức thư, lúc này nơi đây yên tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rơi trên sàn cũng có thể nghe thấy tiếng. Hầu hết các nữ sinh có mặt trong nhà ăn lúc này đều nhìn tôi với ánh mắt căm ghét, đám nam sinh thì nhìn tôi với vẻ ủng hộ, chỉ có duy nhất một người ngồi ửo cái bàn xa nhất là quan sát tôi với vẻ thích thú nhưng tôi không để ý cho lắm. Mạc Tử Hân và Tố Linh lo lắng trước thái độ của mọi người, hai cô nàng vội vàng chạy tới mục tiêu mà đám đông đang hướng đến là tôi. Tôi giằng lấy bức thư, giơ tay tát cho Dương Nhã Phong một cái. Đây là lần đầu tiên tôi hành động nóng nẩy như vậy trước mặt các bạn học. Mọi người trong nha făn đều ngạc nhiên, ngay cả Mạc Tử Hân và Tố Linh đang chạy đến cũng phải dừng bước. Dương Nhã Phong ôm bên má bị tát đỏ lựng nhìn tôi với vẻ không thể tin được: “Mày… mày đã thay đổi rồi”. “Đúng là đồ ngốc!” Không phải là tôi đã thay đổi mà là cô ta thực chất không hiểu tôi là người thế nào thôi. Nhã Phong thoáng chút ngạc nhiên, hai tay ôm lấy mặt xấu hổ, vừa chửi vừa chạy ra khỏi nhà ăn. Mọi người xôn xao bàn tán về tôi, đặc biệt là đám nữ sinh. Cái gì vậy? Rõ ràng là Nhã Phong sai mà. Cho dù việc tôi đánh cô ta có vẻ hơi quá đáng nhưng phản ứng của mọi người chẳng phải là cũng hơi quá hay sao? Kệ, ai thèm quan tâm tới bọn họ chứ! Tôi thè lưỡi dán phong bì cẩn thận rồi đưa bức thư cho Tố Linh. Tố Linh vừa bỏ thư vào ba lô. “Tiêm…” chưa kịp nói hết, nó bỗng ngừng lại, kinh ngạc nhìn ta phía sau tôi. Mạc Tử Hân thì đứng ngây ra, hai con mắt như sắp sửa rơi ra ngoài. Gì vậy? Từ lúc nào mà nhà ăn bỗng trở nên yên tĩnh thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi quay lại một cách khó hiểu. A a a! Đằng sau tôi từ lúc nào không rõ xuất hiện năm anh chàng đẹp trai. Bọn họ đúng là đẹp trai thật! Sau một hồi kinh ngạc ngưỡng mộ xong thì một loạt câu hỏi ở đâu mọc ra trong đầu tôi nhiều như nấm sau mưa. Bọn họ là ai? Tôi có quen họ không? “Cậu không biết bọn tôi là ai sao?” Một anh chàng dương như biết tôi đang nghĩ gì cất tiếng hỏi. Tôi lắc lắc đầu. Cậu ta thật ngốc, tôi mà biết mấy người là ai thì tôi có đứng nghệt ra trước mặt mấy người thế này không? Chắc cậu ta khi chui ra khỏi bụng mẹ quên mang theo não rồi. Một anh chàng khác cười một cách bí ẩn nói: “Cậu này chính là người may mắn ra đường bị xe đâm, ăn cơm bị hóc xương, đến trường vấp phải đá, đi bơi bị nước dìm mà cậu nhắc đến – Lý Hãn Vũ”. My God! Không lẽ nào! Lần đầu tiên thử làm việc xấu không ngờ bị bắt tại trận luôn. Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn không kìm nổi thốt ra mấy câu lí nhí: “May mà tôi không nói cậu ta ra đường bị xe đâm, ăn cơm hóc xương chết, đến trường bị vấp đá chết, đi bơi bị chết chìm”. “Thì cậu vừa nói ra rồi đấy thôi.” Một anh chàng có vẻ mặt tự phụ cất tiếng. Ngoài Lý Hãn Vũ ra, bốn người còn lại đều phá lên cười. (Tôi đoán bọn họ chính là thành viên của cái nhóm gọi là Tinh Vương.) Mặt Lý Hãn Vũ bắt đầu biến sắc, tôi cũng tự nhiên run bắn. Tất cả là do lỗi của mấy cô nương kia, phen này thì không có bạn bè gì nữa hết. Vô tình ánh mắt của tôi lướt qua trước ngực bọn họ… Gì vậy? Họ đều đeo thẻ học sinh. Không cần để ý nữa, trước hết phải cố gắng nhớ được thông tin về bọn họ đã, tôi lập tức cố vận dụng hết trí nhớ của mình. Trần Kỷ Hiền – Bí thư trường, Lôi Quân Tường – Hội trưởng Câu lạc bộ Thể thao trường, Tô Dương Lỗi – Phó hội trưởng Hội Học sinh, Trình Dạt Thần – Hội trưởng Câu lạc bộ Âm nhạc trường, Lý Hãn Vũ – … Không đợi tôi kịp nhồi nhét đống thông tin này vào đầu, Lý Hãn Vũ nắm lấy tay tôi, kéo ra khỏi nhà ăn, không giải thích một câu.
ĐỌC THÊM TẠI
|
Mã sp:VHNN-TT1014 Tác giả: - Dịch giả: Nhà xuất bản: Giá:75,000đ |
|